“Sao vậy?” – Kiseop ngạc nhiên quay đầu nhìn Eli. Vừa mới chạm mắt, ánh nhìn của Eli liền khẩn trương đảo đi chỗ khác ngay lập tức. Cậu ta ngập ngừng:
“Vì... cậu giờ đi trên đường rất không an toàn.”
“...”
===
“À, ra cậu tới đây để tìm cách lấy ngọc lệ hả?”
“Ừm... kì thực SooHyun hyung định là...”
“Giết người thân của chủ thể?”
Kevin nói nhẹ tênh, bình thản mỉm cười mà nhìn cậu; ánh nhìn đó khiến Kiseop trở nên bối rối. Nhưng cũng thật may, cậu ta không phải người tò mò tới chuyện của kẻ khác – thật ra có vẻ ngoại trừ chuyện của Kibum thì Kevin chẳng quan tâm đến vấn đề nào khác. Cậu ta vui vẻ nói:
“Không cần phải ngại, SooHyun hyung đã nhờ mình hướng dẫn cậu rồi, vả lại kì thi nào cũng đều có tân binh tới đây cầu bọn mình cho vào căn phòng nến. Thành thực mà nói, đó là cách nhanh gọn và hiệu quả nhất.”
“... Ai cũng nghĩ như vậy sao?”
“Có lẽ vậy, nhưng SooHyun hyung sẽ không để những người như vậy gia nhập Chiến đoàn.”
Vậy... vậy là sao? Chính SooHyun đã dẫn cậu tới đây mà...
“Đây, tới nơi lưu trữ tư liệu của căn phòng nến rồi.”
Kevin đẩy một cánh cửa sắt dày, rồi lại một cửa sắt nữa, dần dần lướt êm ru vào bên trong. Mang theo một đầu đầy ắp những thắc mắc, Kiseop cũng bồn chồn bước theo cậu ta qua tầng cửa sắt lạnh lẽo. Mặc dù đèn đuốc treo dọc hai phía bức tường nhưng hình như càng vào trong càng lạnh; Kiseop cuộn đuôi co người lại thành một cụm để cho bớt lạnh, tay chân run bắn lên – cậu suýt nữa đã quên mất Địa ngục giới đã không còn nữa mà hỏi Kevin rằng có phải cậu ta đang mang cậu tới chỗ Diêm vương báo tội hay không.
Nhưng cuối cùng thì cũng tới được một căn phòng rộng lớn, đầy ắp giấy tờ.
“Đây, tư liệu về thân nhân của Joo In Sung.” – Kevin nhẹ búng tay một cái, một cuộn giấy da liền trôi về phía cậu ta, sau đó được đưa lại cho Kiseop – “Cậu xem đi, mình đi chuẩn bị nến sinh mạng của họ.”
Kiseop tức tốc lục lọi trí nhớ: “Cậu là người có nhiệm vụ đi thổi nến ở đây... ý là, trông coi căn phòng nến sao?”
“À, không phải đâu, mình chỉ phụ một chút thôi ~”
Phụ một chút mà thông thạo như vậy sao?!
Còn chưa kịp hỏi câu đấy thì Kevin đã đi trước mất rồi. Kiseop ngơ ngác nhìn theo cái bóng lưng trắng thanh mảnh của cậu ta một hồi, sau cùng quyết định không nghĩ nữa mà ngồi đại xuống một cái ghế có hình hàm răng, tay tháo cuộn giấy da ra và... suýt ngã ngửa khi nhìn thấy cơ số họ hàng nhà In Sung. Nhiều quá! Kiseop trợn mắt nhìn các nhánh phân chia phức tạp mà choáng váng, sợ rằng hậu cung vua cũng chưa đông bằng cái tập đoàn thê thiếp cùng tình nhân này! Nhiều như vậy, để đọc hết xem ai gần gũi nhất với anh ta thì cũng đã mất cả tháng rồi.
Kiseop đành lật
giở từng trang một cách uể oải. Kì thực, trong thâm tâm, cậu vẫn cảm thấy cái
biện pháp này không ổn chút nào...
“Kiseop, Kiseop!
Cho anh trốn nhờ một chút!”
“Soo... SooHyun
hyung?!”
“Đừng lên tiếng,
chết người đó!”
SooHyun từ đâu vọt
ra chui tọt vào sau lưng ghế của Kiseop, một mạch kéo thẳng chiếc ghế hình hộp
sọ cùng với cậu ngồi ở bên trên đem dựa sát vào tường để che chắn tầm nhìn.
Nhìn vẻ gấp gáp như bị ma đuổi của anh, không cần hỏi cũng biết chuyện gì đang
diễn ra rồi.
“Bummie nó sắp
dùng hết cực hình với Xander hyung rồi, vừa lúc quăng xác anh ấy đi là sẽ túm
anh diễn lại từ đầu đó! Thật khốn khổ, đáng nhẽ anh phải ra luật ‘cấm hành hạ
thượng cấp’ mới phải...”
...
“SooHyun hyung
này...”
“Suỵt, nói nhỏ
thôi!”
Kiseop dở khóc dở
cười; SooHyun đi suỵt người ta còn to hơn tiếng cậu nói nữa. Cậu đành hạ thấp
giọng xuống ngang cỡ muỗi vo ve, thì thầm một câu hỏi:
“Thực sự dùng được
biện pháp này ư?”
“Dùng được thì là tất nhiên, còn là trăm phần trăm
hiệu quả là đằng khác! Chỉ có...” – SooHyun ngừng lại một chút, rồi nhẹ nhàng nói
– “em có sẵn sàng tổn thương đối phương vì mục đích của mình không mà thôi.”
Hắn chắc chắn sẽ khóc, ta chắc chắn sẽ lấy được ngọc lệ.
Hắn chắc chắn sẽ khóc... rất nhiều.
“Vậy thì, chắc em
không làm nữa.” – Kiseop thở dài, nhưng trong tiếng thở dài đó tiếc nuối thì ít
mà nhẹ nhõm thì nhiều. Cậu quay đầu cười áy náy với SooHyun – “Em chỉ muốn duy
nhất một giọt nước mắt của In Sung thôi, nhiều hơn cũng chẳng để làm gì cả. Mà
em cũng có ý định gia nhập Chiến đoàn nữa.”
“Ôi trời, đồ ngốc này. Có ai khóc đúng một giọt nước mắt bao giờ không?” – Soohyun cũng bật cười thoải mái, mạnh tay vò rối tóc cậu – “Ngoan lắm, anh cũng biết cậu sẽ không làm vậy đâu mà.”
“Ủa? Thế thì hyung đưa em đến đây để làm gì?” – Cậu tròn mắt ngạc nhiên.
...
“Ah haha... Đương nhiên là gợi ý cách lấy ngọc lệ cho em rồi!” – *cười giả lả*
“Nhưng mà cách này đâu có dùng được?”
“Ai bảo vậy!” – SooHyun vỗ bộp bộp lên vai Kiseop, cao giọng nói – “Ngốc quá, không làm người ta chết thật thì chết giả cũng được mà! Ý anh là như vậy đó.”
...
“À, ra vậy.”
.
.
“[À, ra vậy] ư?” – Dongho trợn mắt kêu lên, vẻ không-thể-tin-được hiện rõ trên gương mặt – “Kiseop hyung nói như vậy?! Thật sự là như vậy???”
“Đương nhiên là thật rồi, lừa em làm gì!”
SooHyun vừa cầm vò rượu tu một hơi vừa phẩy tay sốt ruột. Hiện tại anh đang ngồi trong phòng ngủ của Dongho, tại Hỏa hồ động. Từ sau cuộc hội thoại trên kia với Kiseop tới nay đã gần một tuần rồi, và cậu nhóc tuyết hồ kia hoàn toàn biệt vô âm tín.
Dongho đeo vẻ mặt vặn vẹo cau có, trừng mắt nhìn SooHyun: “Hyung chỉ giỏi thấy hồ ly bọn em hiền lành mà bắt nạt thôi! Rõ ràng là vì phiền phức nên mới đem Kiseop hyung đến rãnh chân trời tính quẳng cho Kevin hyung, lấy đại cái cách các tân binh hay dùng để gạt anh ấy tới đó rồi khi bị phát hiện thì tiếp tục nói hươu nói vượn lừa người...”
“Ấy ấy, sao bé Ho lại xuyên tạc ý tốt của anh như vậy!” – SooHyun vứt vò rượu nhào tới chỗ Dongho với một vẻ mặt bị tổn thương rất kịch, trong khi ánh mắt vẫn cười lấp lánh và hai tay càng được đà ôm chặt lấy cậu nhóc – “Thật sự anh cũng có ý giúp Kiseop mà, cậu ta có thể thăng tiên rồi thì sẽ không tới nhà em khóc nguyên ngày nữa, không phải rất tiện lợi cho anh sao?”
“Xảo trá!”
Sau khi vật lộn một hồi, dùng tới cả Địa ngục hỏa rồi mà vẫn không chống lại được Tổng Lãnh tướng tối cao, Dongho đành để mặc cho anh ta thích làm gì thì làm. Dù sao thì lửa giận của cậu cũng bị vuốt cho hạ đến phân nửa rồi, cũng không có hứng phát hỏa thêm nữa. Chỉ là, nó có chút tò mò, không hiểu anh họ nó được tên xảo quyệt thế này giúp đỡ thì có thành công không?
“Sau... ưm, sau đó Kiseop hyung làm sao?”
Nghe thấy tên người khác thốt lên từ miệng Dongho giữa lúc này, SooHyun có chút bất đắc dĩ đáp: “Cậu ta thì... đến anh cũng phải chào thua với độ xui xẻo của cậu ta rồi.”
Có lẽ giờ này vẫn còn đang chịu trận đi? Chắc chắn là vậy rồi.
Quay lại một tuần trước...
Trên đường từ rãnh chân trời trở về, Kiseop được Eli cho biết thêm một vài thông tin nữa về mama của In Sung; bạn không nhìn nhầm đâu, và người viết cũng không đánh nhầm, đúng là E-l-i đó ~ Con người cáo bệnh trốn gặp Kiseop này, sau khi nghe báo Alexander đang bị Kibum ném xuống làm mồi cho chó địa ngục thì liền đằng vân một mạch từ chỗ ở của hai người họ tới, còn tiện tay chém đứt cả ba đầu của con chó này, chỉ trong có hai phút! À, đương nhiên sau đó cậu ta cũng được Kibum ‘tiện tay’ tặng vài quả hỏa cầu để sưởi ấm chơi, sau đó phải ngồi hì hục khâu đầu lại cho thú cưng của anh ta nữa. Nhưng so sánh với hiện trạng Alexander lúc này, như vậy cũng là may mắn cực điểm rồi. Dựa trên việc ngay cả khả năng hồi phục thần kì của phong yêu tộc cũng không giúp gì được Alexander – lúc này anh đang tồn tại dưới dạng một cụm khói mỏng hình người được gọi là ‘u linh’ – thì rõ ràng cái tội ‘chạy loạn’ còn nghiêm trọng hơn việc chém đầu con thú cưng của Kibum nữa.
Còn về việc tại sao cậu lại về cùng Eli chứ không phải SooHyun, đương nhiên vì SooHyun còn đang bận lĩnh phần của mình.
“Ưm... anh ấy sẽ không sao chứ?” – Kiseop ái ngại nhìn Alexander trên lưng Eli, trông như thể sắp bị gió đánh tan đến nơi. Mặc dù hiển nhiên thần là bất tử, nhưng cỡ này cũng hồi phục lại được sao?
Trái lại Eli không chút lo lắng, cười nói: “Không sao đâu, ngày mai anh ấy lại nhảy khắp nơi liền đó mà. Giờ thì quay lại vấn đề của cậu nào.”
Kiseop gật đầu. Cũng gần tới nhà In Sung rồi, và cậu nên chuẩn bị cho tốt để thu hồi được ngọc lệ. Eli nói cho cậu biết người được gọi là ‘mama’ của In Sung tên là Park Yeon Hyo, bốn mươi ba tuổi, và quan trọng là bà đang sống ở nước ngoài. Điều ấy hẳn là một cơ may hiếm có để gạt người!
“Được rồi, giờ thì tạo vẻ mặt hoảng hốt và kiệt sức cho tớ xem.”
Hoảng hốt và kiệt sức... Kiseop nhắm mắt lại, chậm rãi điều chỉnh thân nhiệt của mình tăng cao một chút, khuôn mặt và hai gò má nóng ran lên, hẳn là đang ửng đỏ rồi. Sau khi chạy một quãng đường dài thì hẳn phải toát mồ hôi đi? Và còn phải thở gấp nữa, các cơ bắp phải căng lên, tim cũng nên đập nhanh lên thêm vài nhịp...
Ể, sao cái trạng thái này quen thuộc quá vậy? Kiseop nhớ là mình chưa từng chạy nước rút bao giờ cơ mà?
“Được... được rồi đó!” – Eli bất chợt hét lên khiến cậu giật mình, ma pháp tụ tập được cũng tiêu biến đi luôn. Mở mắt ra, Kiseop thấy Eli đang cười gượng gạo với mình – “Không... không cần thêm nữa đâu. Giống quá mức luôn rồi.”
“Thật sao?!”
“Ừ, cậu làm tốt lắm.”
Oaaaa, được khen rồi ~ từ thời bắt đầu học ma pháp tới nay, đây là lần đầu tiên Kiseop nghe được hai chữ ‘tốt lắm’ dùng cho pháp thuật của mình! Nhưng cũng phải nói thêm, sao Eli khen cậu mà lại đỏ mặt được nhỉ?
Thôi, dù sao thì cũng là được khen, là được khen đó! Kiseop bộ dạng tươi tỉnh hẳn lên, hào hứng chào từ biệt Eli: “Vậy thì tớ về nha! Cám ơn đã đưa tớ tới tận đây, còn có một đoạn nữa tớ đi bộ là được rồi.”
“Khoan đã! Cứ để tớ đưa cậu vào tận trong nhà đi.”
“Sao vậy?” – Kiseop ngạc nhiên quay đầu nhìn Eli. Vừa mới chạm mắt, ánh nhìn của Eli liền khẩn trương đảo đi chỗ khác ngay lập tức. Cậu ta ngập ngừng:
“Vì... cậu giờ đi trên đường rất không an toàn.”
“...”
Được ‘hộ tống’ êm ru về tới tận bên trong phòng mình bằng thuật phong độn của Eli, Kiseop có chút khó hiểu đứng trước gương tự kiểm lại bộ dạng của mình. Sao Eli lại bảo cậu như vậy ra đường thì không an toàn nhỉ? Kiseop nghĩ tới nghĩ lui cũng không ra, cho tới khi đầu sắp bốc khói ra đằng tai rồi mới đành bỏ cuộc. Nhìn lên đồng hồ, có lẽ giờ này In Sung cũng đi làm về rồi đi? Như vậy thì chuẩn bị thực hiện kế hoạch thôi!
Phù... lại làm nóng cơ thể lên nào...
Chạy một vài bước cho có đi. Chạy lên cầu thang ~
Diễn thôi!
*Sầm!*
“In Sung, In Sung! Anh có ở đây không?! Tôi vừa mới từ thiên đình trở về, mama của anh... mama của anh bị tai nạn sắp qua đời rồi!!”
Vừa hét váng nhà vừa chạy lên phòng In Sung với vẻ mặt hoảng hốt và gấp gáp nhất có thể bày ra được, Kiseop phi thẳng một hơi vào cánh cửa phòng anh khiến nó đập vào tường và gây nên một tiếng nổ nhức tai. Thế nhưng khi vừa mới mở mắt ra nhìn căn phòng – vì khi nãy cậu nhắm mắt hét cho có chân thực – Kiseop liền trợn trừng lên nhìn cảnh tượng đang bày ra trước mắt.
In Sung đúng là đang ở trong phòng, và cũng đang mở lớn mắt nhìn cậu, vẻ mặt kinh dị như thấy quỷ. Thế nhưng anh lại không ở một mình: tại trên giường, In Sung đang nửa nằm nửa ngồi tựa vào thành giường... với một cô gái ngồi đối diện trên đùi anh ta! Cô ta mặc một bồ bó cực kì gợi cảm, người dựa sát vào ngực In Sung, và khi cô quay đầu lại nhìn Kiseop bằng ánh mắt cực kì quái dị, cậu có thể dựa vào khuôn mặt mà đoán được người này không quá hai mươi. Là một cô gái trẻ tuổi, rất-quyến-rũ! Thêm nữa, dựa vào cái tư thế giằng co lộn xộn cùng với cúc áo đã bị mở toang hết quá nửa của In Sung, dù là đứa trẻ lên ba cũng biết trước khi cậu vào thì căn phòng này đang diễn ra cái loại chuyện gì... ừ thì, nói vậy thật ra có quá phóng đại một chút, thế nhưng hiển nhiên hoàn cảnh đã rất rõ ràng!
Cũng chẳng nhớ là lần bao nhiêu, Kiseop đang thực hiện kế hoạch thì bị hù cho hồn phi phách tán, lắp bắp không ra hơi: “Anh... anh... anh đang làm cái gì...?”
“A, nhóc con, cậu về từ lúc nào...”
In Sung bối rối đặt cô gái xuống giường, làm ra một vẻ mặt khó xử cùng vô tội hết sức, tiến về phía cậu. Vẻ mặt đó vô tình lại chọc giận Kiseop, chẳng hiểu sao, cậu tự nhiên cảm thấy đầu óc như muốn bốc hỏa đến nơi. Cái tên phàm phu tục tử này... cư nhiên tại chỗ vừa mới mấy đêm qua còn làm loạn trên người cậu mà dám ôm nữ nhân khác đem về!
Chỉ nghĩ tới đó thôi, cơn giận của Kiseop đã bốc lên tận đỉnh đầu.
“Khốn kiếp! Tôi hỏi anh, anh đang làm cái gì hả?! Tôi nói mama anh chết rồi, thế mà anh vẫn còn thản nhiên ôm gái ở đây sao?!”
A, ta đang chửi người kìa ~ không phải học thuộc nữa, mà đúng là đang chửi người rồi kìa!
“Ấy, Kiseopie, bình tĩnh lại đã...”
“Bình tĩnh cái gì?! Tốt xấu gì cũng là mama anh, thế mà anh một tẹo để tâm cũng không có là sao hả?!” Báo hại ta còn vì ngươi mà cảm thấy mặc cảm tội lỗi, tên vô tâm này, ngươi đi chết đi!
In Sung nhìn Kiseop đột nhiên nổi khùng lên như vậy, có chút không biết phải làm sao. Anh dở khóc dở cười nói: “Đương nhiên tôi không có phản ứng rồi, vì cậu bịa đặt chuyện hoang đường như vậy...”
Nghe vậy Kiseop hung dữ gầm gừ: “Cái gì? Anh nghĩ con người khó chết lắm hả? Có tin tôi thật sự đánh chết anh ngay được không?!”
“Tôi không có ý đó! Kiseopie à...” – In Sung ái ngại liếc ra đằng sau, nơi cô gái trẻ đang ngồi tại mép giường che miệng cười – “... đây là mama tôi.”
...
Kiseop nhìn In Sung, tới mama In Sung, rồi tới cái sàn nhà...
Đỏ...
Đỏ bừng!
Khói bốc hai tai ~
Loạng choạng loạng choạng bước lủi lủi lủi...
“Ấy, khoan đã ~”
Một bàn tay với năm móng dài chộp lấy cổ tay cậu kéo lại, không cho Kiseop giờ đã hóa thành con tôm luộc chạy chốn nữa. Cậu hoảng loạn quay đầu lại nhìn cô gái ‘mama’ kia, vừa vặn đối phương cũng nhanh tay nắm vai cậu xoay ngược về phía mình, nhanh gọn và chính xác như thể rút một con quay vậy.
Kiseop tự nghĩ, trông mình giờ chắc thảm ngang với thây ma đi?
“Sunggie, cậu bé này có phải Kiseopie anh vừa nhắc tới không? Anh giỏi thật, sao lại không giới thiệu cậu bé dễ thương như vậy cho mama sớm hả?”
Lúc này tới lượt In Sung đỏ mặt, anh nhăn nhó nói: “Mama... như thế này, làm sao con dám giới thiệu với ai chứ? Có ai đời mama mình lại trông như muội muội...”
‘Mama’ vừa giữ chặt Kiseop vừa làm bộ lườm nguýt In Sung, nhưng rõ ràng trên gương mặt lại dào dạt đắc ý. Còn cậu đương nhiên đã sốc tới á khẩu vô ngôn từ đời nào – kì thực không sốc chết mới là lạ. Thứ nhất, ‘mama’ này không những có vẻ mặt trông như trẻ con, ăn mặc lại rất giống mấy bạn nữ sinh cấp ba cả người toàn phụ kiện vừa đáng yêu vừa lấp lánh, tóc buộc vổng cao son bóng hồng, nhìn thế nào cũng không ra một bà mẹ bốn mươi ba tuổi! Thứ hai... thứ hai...
Thử tưởng tượng bản thân đang ngồi ngay giữa phòng và đột nhiên Alexander xông vào hét toáng lên “Lee Kiseop đã đi nhảy sông rồi!” thì hẳn sẽ muốn tận tay mang anh ta đi quẳng sông...
“Khi nãy cậu nhóc này còn nói cái gì ‘tốt xấu gì cũng là mama’, sao? Anh lại đi nói xấu mama này chứ gì?”
“Đâu có đâu...”
“Cháu xin lỗi!” – Kiseop giờ đã hoàn hồn, liền cuống quít cúi gập đầu xuống trước mặt mama, xấu hổ đến mức chỉ dám nhìn ngón chân mình – “Cháu không biết... không biết cô lại đang ở đây, nên...”
“Aida, không cần xin lỗi đâu, ta cũng quen bị thằng con trời đánh này rủa rồi mà ~” Mama phóng cho In Sung một cái nhìn ranh mãnh – ừm, lại nghe bất hợp lý rồi, nhưng thực sự là một cái nhìn ranh mãnh! – sau đó một giây liền quay lại đảo mắt một vòng khắp người Kiseop không chừa chỗ nào, nhìn đến mức cậu ngay cả ngón chân cũng đã đỏ lên rồi. Bờ môi tô son hồng quyến rũ nhếch lên thành một nụ cười kì quái: “Với lại, cậu nhóc dễ thương quá sức... thân mình hoàn hảo, vai không quá rộng, cơ bắp cũng không lộ ra chút nào, chẳng như Sunggie nhà ta cao to quá mất rồi. Và tuyệt! Eo nhỏ, còn có đường cong, bàn tay cũng mềm mại xinh đẹp, chân thon dài, thật là hoàn hảo hoàn hảo...”
“A...!”
Kiseop bối rối nhìn tay mama theo từng lời mà chuyển động rất nhanh xuống người cậu, sờ dưới sờ trên, có lúc còn thử nắn bóp vài cái với ánh mắt so với đèn pha còn sáng hơn. Cậu sợ tới cứng người, không biết làm sao cho phải phép đành hoảng sợ ngước sang nhìn In Sung cầu cứu, chỉ thấy anh ta nhún vai, vô phương mà đáp:
“Xin lỗi, mama tôi là nhà thiết kế nên...”
Anh bỏ lửng câu nói, trên mặt hiện rõ vẻ bất đắc dĩ. Và Kiseop đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, linh cảm của yêu hồ cho cậu biết cái phản ứng của In Sung thế nảy rất không bình thường. Nhà thiết kế? Sao nghe quen quen...
A!
*Xoạt!*
Một tiếng vải xé vang lên, trong nháy mắt nửa thân trên của cậu đã bị phơi ra ngoài không khí. Kiseop trợn trắng mắt ngó cái áo sơmi trắng của mình đã trở thành hai đống giẻ rơi lả tả xuống sàn, hồn phách cũng theo đó mà bị thổi bay ra sau không sót lại một mảnh.
Mama ôm chầm lấy cậu mà reo lên: “Được, theo ta! Mình cùng đi may đồ maid thôi!”
“Uaaaaaa In Sung–––––!!!!”
Cứu ta!!!!!!!
Bonus:
Nửa đêm, tại căn biệt thự của người mẫu kiêm diễn viên nổi tiếng Joo In Sung vang lên những tiếng kêu cứu nho nhỏ mà thảm thiết, trong đêm tối nghe thê lương như tiếng sói tru. Kì thực không phải là sói, mà là một tiểu yêu hồ.
“Uaaa đừng mà–––––!! Hức, làm ơn ngừng lại, chật... chật quá, không thở được... a đau!”
“Đừng sợ bé Seop, sắp xong rồi mà, còn chút chút ~” – Một giọng nữ cao ra sức trấn an dỗ ngọt, nhưng kèm theo đó lại là vài tiếng cười rất gian xảo – “A, vào được rồi!”
“Ưm a a ... đau... huhu... đau quá.....”
*SẦM* - Cửa bật mở, và một bóng người thứ ba vọt vào trong phòng.
“Hai người thôi kêu la cái kiểu dễ-gây-hiểu-lầm hết sức đấy đi, quá nửa đêm rồi đó!” – In Sung nhăn mặt hét lên, một bước nhảy tới cướp được Kiseop khốn khổ đang đứng ôm cột vào trong tay mình. Trông thấy cậu mặt mày tím tái như sắp ngất đi đến nơi, anh vội vàng nới lỏng đống dây nịt quanh eo và lưng cậu ra, đồng thời ném cho mama của mình một cái nhìn cực kì thiếu kiên nhẫn – “Mama, mấy cái mối dây này bớt đi một chút cũng được mà! Con không muốn mama vừa về tới nhà đã bó chết người nhà con đâu!”
“À ha! Anh thì giỏi rồi, mới có mấy tháng không gặp mà lại dám coi mama là người ngoài hả?”
Bị trừng mắt liếc xoáy, In Sung cảm thấy nguy hiểm lan tràn liền tỉnh trí lại, vội vàng chữa lời: “Ý con là, người ở nhà con. Kiseopie với con ở cùng nhà, mà mama đâu có...”
“Không cần nhiều lời! Phạt anh một tuần đeo tai mèo cho tôi!”
“Ấy, ba ngày thôi mama...”
*SẦM!!* - Lại là cửa, nhưng lần này là đóng sập lại, đóng mạnh tới mức đèn tuýp trên đầu cũng bị chấn động vỡ luôn, trong phòng chỉ còn lại ánh đèn ngủ mờ mờ. In Sung lại phải ôm Kiseop nhảy tránh ra chỗ khác, sau cùng mới đặt cậu ngồi lên mép giường, nhẹ nhàng giúp cậu thay ra bộ đồ rườm rà bí thở kia. Lần này In Sung hết sức cẩn trọng, trong lúc cởi đồ cho Kiseop anh hầu như không nhìn cậu một lần nào, bởi vậy nên lại càng không tránh được những đụng chạm với làn da trắng nõn mềm mịn trước mắt. Cứ mỗi lần như vậy In Sung lại khẽ run lên, nhưng anh biết mình phải kiềm chế, kiềm chế, kiềm chế... mấy ngày trước Kiseop vừa sáng sớm đã bay ra cửa sổ chạy trốn mất, liền sau đó đi mất dạng bao nhiêu lâu... Còn khiến anh tưởng cậu ta sẽ ngàn đời giận anh mà không quay lại nữa.
Nhưng mà giờ Kiseop đã về lại trước mặt anh rồi. Là vì cái gì cũng đều được cả, Joo In Sung vốn từ đầu đã không bận tâm rồi.
“Xin lỗi,” – anh vừa cúi đầu cởi lớp áo voan cuối cùng ra cho Kiseop vừa nói với cậu, giọng vừa ăn năn vừa có chút sượng sùng – “mama tôi mắc bệnh nghề nghiệp rất nặng, cứ mỗi lần nhìn thấy đứa bé nào xinh xắn một chút là bắt cóc về may đồ. Lần này làm khó cho cậu rồi nhóc.”
“Tôi không phải thằng nhóc, tôi hơn anh tới hai ngàn chín trăm bảy mươi sáu tuổi!” – Kiseop ấm ức nói, đôi con ngươi long lanh đầy lệ - “Joo In Sung, tôi có thù hằn gì với anh... Anh... anh với mama anh thay phiên nhau bắt nạt tôi! A, cái này để tôi tự cởi!”
In Sung giật mình, vội vàng buông tay khỏi chiếc đai váy ngắn đính nơ của Kiseop rồi ngồi nhìn cậu đánh vật với đống nút thắt kim loại và dây xích đan vào nhau như mê cung. Hẳn là mama Yeon Hyo cố tình thiết kế sao cho người mặc hoàn toàn không có khả năng tự cởi ra đi, về phần này anh rất am hiểu – trước kia mấy thứ đồ mama bắt anh mặc cũng đều cởi không được như vậy. Mà nếu dám xé ra, không chừng sẽ bị bắt ở trần ra đường...
Sau một hồi ngồi ngó Kiseop mỏi mắt cũng không thấy có dấu hiệu tiến triển nào, cậu càng gỡ càng rối, rốt cuộc còn làm chiếc đai lưng thít chặt hơn, In Sung đành ngập ngừng đề nghị:
“Để tôi cởi ra cho, chúng ta cùng là con trai mà.”
“Không!” – Kiseop thở phì phò rít lên, mặt đỏ gay vì bức bối – “Lần trước anh cũng nói vậy mà rồi sau đó làm cái gì?”
“Xin lỗi... tôi thực tình không có ý khi dễ cậu đâu nhóc à.”
In Sung cúi đầu nói nhỏ, tay chống lên đầu gối ngồi so vai trước mặt Kiseop, dáng điệu thoạt nhìn trông tội nghiệp y như một con cún con cụp mắt cụp đuôi. Tình cảnh như vậy ngay cả người sắt cũng phải động lòng, chỉ trong chốc lát hờn dỗi của Kiseop đã bị thổi bay sạch sẽ không còn một điểm, thậm chí, lại hơi cảm thấy bản thân có chút quá đáng. Cậu từ nghiến răng nghiến lợi trở thành mím môi khó xử, hai mắt đảo vòng vòng một cách bối rối. Đáng nhẽ In Sung phải ngẩng đầu lên hay nhìn lén một chút mới đúng chứ, anh ta mới là người đang đi xin lỗi mà...
Thôi đành vậy, dù sao người bị khi dễ cũng là ta rồi.
“In Sung...” – Kiseop yếu ớt khẽ gọi bằng giọng muỗi kêu, và khi anh ngạc nhiên ngẩng lên nhìn cậu thì âm lượng lại còn nhỏ thêm mấy bậc nữa, trái lại mặt có phần đỏ lên – “cởi... cởi đồ giúp tôi...”
Nghe xong câu đó In Sung lại hoàn toàn không có phản ứng gì ngoài đăm đắm nhìn cậu, cho tới khi cả người Kiseop gần như bị luộc nhừ rồi thì anh mới thở ra một hơi, cười đáp: “Được!”
Lần này không tính toán với ngươi nữa.
*Bang!*
“Sunggie, nếu con làm mẫu vật của mama ngày mai đi không nổi thì hình phạt tăng thêm mười ngày!”
“Mama!!”
In Sung ai oán kêu to; mama Yeon Hyo bật cười lớn mà đóng cửa phòng lại.
Và Kiseop lại có phần hối hận về sự dễ dãi của mình rồi!
===
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét