“Vì ta là một ma nhân. Ngươi cũng như vậy, tại sao không hiểu?”
“Tâm của ngươi ở đây. Sinh mạng của ngươi đang tồn tại chính nhờ thứ này. Ngươi cũng hiểu mình được tái sinh vì cái gì, phải không, JaeSeop?”
“Ta phải về Ma Vực.”
“Vì sao? Ngươi không phải Ma nhân.”
"Ta muốn được làm một Ma nhân..."
“Cuối cùng ngươi cũng nhớ ra ta rồi, Vũ...”
Đoạn 6
Ánh chiều tà đỏ rực. Trên một ngọn đồi nhỏ nơi nhân giới,
có một tiểu nam hài thơ thẩn chơi đùa cùng đám lá mục khô úa xung quanh, nó cứ
bước tới đâu thì cây cỏ dưới chân liền đen sạm lại. Đứa nhỏ tỏ ra không vui, nó
quay đầu lại chạy về phía thanh y nam tử đứng ở sườn đồi, với tay lên kéo kéo tụ
y của người kia. Thanh y nam tử rời mắt khỏi cảnh vật bên dưới chân đồi kia để
quay lại nhìn đứa nhỏ. Khuôn mặt phúng phính của nó ỉu xìu.
“Này, tại sao thứ gì ở đây cũng cứ biến thành màu đen
hết vậy?”
“Vì chúng không chịu được ma lực của ngài, Ma Vương.
Nhân giới vốn rất yếu ớt mà, ngài phải tự thu ma lực của mình lại mới được.”
Nam tử cười tà mị, cúi xuống ôm đứa nhỏ lên tay. “Mà thôi, hôm nay ta chơi đủ rồi,
về thôi.”
“Toàn là ngươi chơi một mình, ta có làm được gì đâu.”
Đứa nhóc nhìn xuống chân đồi. Luồng hắc hỏa ma quái đang thiêu rụi từng mẩu sinh
mệnh dưới kia phản chiếu lại trong đôi mắt tiểu hài tử trong veo lại trở nên
ngây thơ đáng yêu bội phần. Khiến nam tử kia ngơ ngẩn nhìn không thôi. “Đi chơi
chỗ khác một lúc đi!”
“Giờ ta mà không đưa ngài về thì Tả hộ pháp sẽ giết ta
mất.”
“Không sao. Ngươi là cận vệ của ta mà, ta sẽ bảo vệ
ngươi tới lúc ta chết đi.”
“Ma Vương, ngài lại nói đùa. Ngài là Ma Vương thì sao
chết được.”
“Vậy tức là ta sẽ bảo vệ ngươi mãi mãi. Tốt quá còn
gì!”
“Này này Ma Vương, ta là cận vệ, việc bảo vệ ngài là
việc của ta chứ! Sao ngài cứ tranh với ta hoài vậy?”
“Nhưng ta là Ma Vương mà, đâu cần người bảo vệ?” Đôi
con ngươi màu tím sáng trong mở lớn, ngơ ngác tựa như gặp phải một chuyện không
hiểu được.
Thanh y nam tử cười lớn:
“Với ta ngài vẫn chỉ là một đứa nhóc con thôi!”
Ma Vương của ta.
“Ảnh Giả hộ pháp.”
“Có chuyện gì?”
Hắn trở mình ngồi dậy, đôi mắt đỏ rực có chút mơ hồ
nhưng liền thanh tỉnh. Rũ đầu dứt khỏi giấc mơ kí ức kia, hắn trở lại là Ảnh Giả
hộ pháp của hiện tại. Nghĩ tới bốn chữ này trên gương mặt liền không khỏi xuất
hiện ý cười tự giễu; Hộ pháp của Ma Vương à, thực sự là chức vụ trước kia hắn
luôn ham muốn có được. Ham muốn đến mức điên cuồng. Bây giờ thì đã đoạt được rồi.
“Phát hiện dấu vết của Ma Vương đại nhân và Hỏa Luân hộ
pháp.”
“Không được gọi kẻ kia là Ma Vương.” Ma Vương chỉ có một
người mà thôi. Nhớ lại, Lee Kiseop cũng chưa từng tự xưng là Ma Vương.
“Được. Có một số lượng hắc thiết kỵ bị tiêu diệt tại
phía nam viện tử, rất giống ma lực của Hỏa Luân hộ pháp. Còn phía đông bắc lại
thấy dấu vết linh lực của Vu Sư, rất rõ ràng. Có lẽ Kiseop đại nhân đang đi
cùng y, thế nhưng lại không lộ diện.”
“Chia ra như vậy sao?” Ý cười thâm hiểm lại lộ ra trên
khóe môi cong một cách tà mị. Hắn cũng đã nghĩ ba người bọn họ sẽ buộc phải
tách ra như vậy, để đánh lạc hướng. Vậy nếu những kẻ kia đã thích chơi đùa một
chút, hắn cũng không ngại.
“Được, ngươi đưa đại quân đi lùng phía đông bắc đi. Phải
giết được Vu Sư trước khi hắn có thể tái lập kết giới thanh tẩy.”
“Ảnh Giả hộ pháp, đây có thể là bẫy...”
Một đạo hàn quang lạnh lẽo phóng tới khiến cho ma nhân
kia á khẩu, lập tức quỳ phục xuống dưới sàn. Trước mặt hắn ta bây giờ không phải
là một Ảnh Giả hộ pháp phóng túng ham chơi nữa, áp khí tỏa ra âm hàn đến cực điểm.
Áp khí như vậy khiến tất cả ma nhân xung quanh bỗng nhiên đều cảm thấy có gì đó
quen thuộc lướt qua trong tâm trí. Thực sự rất giống cảm giác bên người Ma
Vương trước kia.
Một lúc sau hắn mới thu hồi lại ánh mắt của mình, quay
đầu đi cao ngạo nói:
“Là bẫy thì sao chứ? Bọn chúng căn bản không có một cơ
hội lật ngược tình thế. Ngươi cứ làm đi.”
“Tuân mệnh.”
Lần này những ma nhân kia không có ý kiến gì nữa, yên
lặng cúi mình rời đi. Căn phòng phong ấn bỗng chốc trống trơn như cũ, chỉ còn lại
hắn cùng với thân xác của Kevin. Mu bàn tay nhẹ nhàng ve vuốt khuôn mặt thanh
tú tựa trên ngực mình, hắn cười:
“Kevin, huynh không cần lo đâu. Ta chắc chắn Kibum của
huynh sẽ tới ngay thôi.”
Đúng thế. Dù có mang cả đại quân cũng không thể chặn lại
ma nhân kia được, điều này hắn biết thực rõ. Tả hộ pháp của Ma Vương là như vậy,
hắn biết rõ kẻ kia mạnh mẽ hơn bất cứ ai nhưng cũng lại yếu đuối hơn bất cứ ai.
Bởi vậy chắc chắn Kibum sẽ tới được đây, để rồi chết trong tay hắn.
“À, nhưng ta không muốn ngồi đợi, chán lắm. Huynh đi
cùng ta luôn nhé.”
Đi đón Kibum của huynh thôi.
Long tộc nam nhân rời khỏi căn phòng phong ấn hướng về
phía nam viện tử. Đại quân hắc kỵ dồn về phía phía đông bắc, số lượng không thể
đếm hết. Chấm tròn lúc nhúc trên những hành lang di chuyển rất nhanh về đông bắc
viện, Kiều Chấn Vũ thoáng có ý nghĩ tại sao chúng có thể đi nhanh đến vậy trong
hành lang chật hẹp đó cơ chứ? Thế nhưng dù sao mọi chuyện cũng đang diễn ra thuận
lợi.
“Vu Sư, hướng của Kiseop sao rồi?”
Trong bóng tối cạnh y vang lên giọng nói của Kim
Kibum. Không phải Kiseop, mà là Kibum hắn, âm điệu đều đều không chút xúc cảm.
Kiều Chấn Vũ nhìn đến điểm tinh quang mang ma lực của chính Vu Sư y tại hướng
đông bắc, đáp lời:
“Hắc ma quân đã gần đuổi tới nơi rồi, nhưng vẫn còn đủ
khoảng cách an toàn để không đối đầu. Sẽ không bị lộ được.”
“Vậy thì tốt.”
Sau đấy Kim Kibum không nói gì nữa. Kiều Chấn Vũ lẳng
lặng ngước nhìn lên điểm tinh quang kia, thực sự có ổn không? Hắc kị đã gần như
bao vây được hắn rồi, và bọn chúng... quá đông. Trong khi Kiseop hắn còn phải
phân chia ma lực để duy trì ảo ảnh của Kibum tại hướng nam. Dù chỉ là ảo ánh sử
dụng ma lực của Kibum truyền tới, thế nhưng phần ma lực đó lại chính là vấn đề.
Kiều Chấn Vũ đã nhận ra Kiseop có khả năng liên kết cực mạnh, không nhất thiết
phải tiếp xúc thể chất. Bởi vậy nên Kiseop mới tạo ra một hình nhân liên kết với
ma lực của Kibum hướng về phía nam, còn bản thân hắn mang linh lực của chính Kiều
Chấn Vũ trong cơ thể để dụ quân lực kéo về phía đông bắc, để cho phong ấn được
quang đãng. Để cho Kibum đi cùng với y, bởi vì ma lực của hắn hoàn toàn đối lập
với y nên sau khi Kiseop náo loạn một chút, họ có thể vô thanh vô tức mà di
chuyển dần về phía phòng phong ấn.
Kế hoạch đơn giản như vậy, nhưng toàn bộ lại đều phụ
thuộc vào năng lực của Kiseop. Để tiếp nhận được ma lực của Kibum từ khoảng
cách xa thế này thực sự còn khó hơn việc trực diện công kích quân đoàn hắc ma,
vậy mà hắn thậm chí còn nhận thêm linh lực của Kiều Chấn Vũ vào người nữa. Dù
sao Kiều Chấn Vũ cũng là Vu Sư, linh lực dù có cố tình kìm hãm lại nhưng dựa
vào vẻ mặt trắng bệch khi đó của Kiseop, y cũng hiểu linh lực của mình xung khắc
với hắn. Có phải kì lạ hay không khi lần nào nhìn thấy nét cười nhẫn nại chịu đựng
của hắn, y đều cảm thấy bản thân không thể khước từ được?
“Seopie sẽ không sao đâu.” Kibum đi song song bên cạnh
bất chợt lên tiếng. “Ngươi không cần phải lo. Seopie là người chúng ta đã chấp
nhận, nó có khả năng hơn bất cứ ai.”
...
“Tại sao trước kia ngươi phản bội Ma Vương?”
“Vì ta là ma nhân, không phải sao?” Kibum bình thản
nói, và từ trong bóng tối, Kiều Chấn Vũ cảm nhận được ánh huyết mâu thanh tĩnh
đang hướng vào mình. “Vu Sư, ngươi nghĩ ma nhân là như thế nào vậy?”
Phải rồi, thiết nghĩ phản bội cũng không phải chuyện
gì to tát, ma nhân luôn có ma tâm và dục vọng khó lường, chính là nên chết hết
đi. Thế nhưng Kiều Chấn Vũ lại không trả lời câu hỏi này của hắn. Bởi vì đó
không phải một câu hỏi, mà là một câu khẳng định, đầy ngạo nghễ.
Ngay lúc đó sóng ma lực của Kibum đột nhiên đại biến, xoay
tay chế trụ toàn thân Kiều Chấn Vũ. Một giây sau y liền hiểu ra Kibum đang làm
cái gì. Một nguồn ma lực cực mạnh đang xông thẳng tới chỗ hai người. Chỉ nghe
“Rầm” một tiếng thật lớn, vách tường bao quanh hành lang đã bị đánh sập, một trận
hắc khí cuồn cuộn tràn tới bao phủ toàn bộ không gian trước mắt. Ma khí vừa rồi
tới nhanh đến nỗi Kiều Chấn Vũ không kịp cảm nhận gì hết, tựa hồ như nguồn lực
kia đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh hai người vậy. Tuy vậy ma nhân bên cạnh y phản
ứng còn nhanh hơn nhiều. Hắc ám chỉ vừa bao phủ tầm mắt có một giây, Kiều Chấn
Vũ đã lại thấy được ánh đuốc mập mờ ở phía trước mặt. Hai người khi ấy đã ở
trong một hành lang khác cách xa nơi kia rồi.
“Thiếu kinh nhiệm thực chiến quá, Vu Sư.” Giọng thì thầm
của Kibum vang lên ngay sát bên tai, hai tay Kiều Chấn Vũ vẫn bị hắn chế trụ. Trên
tay thúc đẩy linh lực bức hắn phải buông ra, Kiều Chấn Vũ thản nhiên đáp:
“Đương nhiên là vậy, ngươi nghĩ Vu Sư là thứ gì?”
“Quan trọng hơn, tại sao lại bị tấn công bất ngờ như vậy?
Trong phác đồ của ngươi không hiển thị ma lực sao? Khoan,” Kibum vội ngăn tay y
lại. “Ta hỏi trước đó không có gì sao? Giờ đừng sử dụng linh lực của ngươi nữa.”
“Chắc chắn không.”
“Quả nhiên là vậy. Hắn đuổi tới rồi.” Kibum nhếch môi
cười lạnh lùng. “Hắn biết cách hoàn hảo che giấu ma lực, và ta cũng biết hắn sẽ
không bị mắc lừa đâu mà. Vậy nhưng vị trí của ta vẫn chưa bị lộ, khi nãy chúng
không truy kích... Chuyển kế hoạch, tới chỗ hình nhân. Ngươi thông báo cho
Seopie đi.”
Kiều Chấn Vũ biết hắn nói đúng, và cả chuyện Kibum có
kinh nhiệm ứng chiến hơn y cùng với Kiseop cũng đúng. Những tiếng nổ vẫn vang
lên ở cách đó không xa, ma lực cũng càng lúc càng cường đại. Kiều Chấn Vũ không
dùng chút linh lực nào nữa, vậy nên y để hắn tùy ý đưa mình nhanh như cắt rời
khỏi hành lang hướng về phía nam, còn bản thân âm thầm truyền tâm niệm vào sợi dây
kết nối linh lực gửi qua tầng tầng viện tử. Tự nhiên Kiều Chấn Vũ cảm thấy viện
tử này có chút rộng rãi yên ắng quá rồi...
Tình cờ liếc mắt nhìn sang, hai người đang phóng qua một
hành lang kính thật dài. Là gương nhưng lại đen sạm một cách kì quái...
CHOANG!
Toàn bộ hành lanh kính nát vụn, thay vào đó là một dãy
những bóng đen khổng lồ mang theo hắc khí tràn tới bao vây xung quanh. Không thể
nào thoát đi trong cơn cuồng vũ đầy vụn kính sắc bén như vậy, Kibum chỉ đành đỡ
Kiều Chấn Vũ tung mình lên trần ẩn thân. Lần này thì cả hai đều đã nhìn rõ thứ
tấn công họ là cái gì.
“Ma thú? Ngươi chẳng phải nói rằng chúng không tìm ra
ta sao?”
Kibum còn chưa kịp trả lời thì một giọng nói mang theo
ý cười tà tà đã vang lên ngay trong đầu hai người: “Vẫn còn muốn trốn sao?
Ngươi chạy không thoát nổi đâu. Bọn ta biết ngươi đang ở đây mà, ngàn đời cũng
không chạy thoát nổi.”
Khi những lời đó vừa dứt, ma áp xung quanh Kibum hơi
chấn động trong khoảnh khắc. Môi dưới cắn chặt, nhè nhẹ run lên. Kiều Chấn Vũ
ngước nhìn lên, hẳn nhiên những lời vừa rồi là trực tiếp nhắm tới hắn. Biến động
cực nhỏ, thế nhưng có chút đáng lo.
“Tả hộ pháp, ma lực của ngươi ta đã quen thuộc thế
nào, ngươi cũng biết ta có thể lần theo ma lực của chính ngươi mà. Các ngươi dù
là một cơ may chiến thắng cũng không có, nhưng vẫn muốn chui rúc như chuột vậy
ư? hay ta cho ngươi một gợi ý nhé?”
Âm vực trầm xuống, không giấu diếm vẻ ngoan độc tà
lãnh trong từng lời. Hắn ngừng lại một giây rồi mới nhả ra hai tiếng: “Phản bội.”
Kibum biến sắc.
“Ngươi cũng biết mục đích của ta tới đây là nhắm vào
Lee Kiseop, không phải ngươi. Chỉ cần giao hắn ra, ta sẽ đem đại huynh Kevin trả
lại cho ngươi.”
Trước khi câu cuối cùng được thốt lên, Kiều Chấn Vũ đã
ngầm điều động linh lực trong người, lưu chuyển tụ lại trong lòng bàn tay. Y
nhìn thẳng vào khuôn mặt ma nhân bên cạnh, thận trọng theo dõi từng biến động
trên sắc diện hắn. Giọng nói trong đầu càng lúc càng mang theo mị ý ám muội; tới
những âm tiết cuối cùng, đôi tròng mắt đỏ rực huyết quang đã tràn đầy một vẻ ma
loạn.
“Kim Kibum, ngươi...”
Đột ngột nguồn ma áp bên cạnh người chuyển hướng, chớp
mắt bao phủ lấy toàn thân Kiều Chấn Vũ. Dù rằng y đã có phòng bị, thế nhưng...
kẻ kia thậm chí còn không để tâm. Ma lực cứ thế phóng tới, không mang một chút
phòng bị nào.
Trong một sát na ngắn ngủi ấy, Kiều Chấn Vũ lại thu
linh lực về, trong thâm tâm tự giễu mình đã hồ đồ mất rồi.
Sầm!
Tiếng nổ rung trời, khói bụi hòa lẫn huyết tinh tứ tán
trong không trung.
Sắc thắm đỏ điên cuồng.
“Chấn Vũ? Có chuyện gì ở đó vậy? Tại sao Kibum đột
nhiên lại thu toàn bộ ma lực ở chỗ ta về? Chấn Vũ? Chấn Vũ?!”
.
.
“Ta biết Tả hộ pháp sẽ đến mà.”
Hắn cười, thoải mái ngồi ngả lưng trên yên ngựa, hai
tay thậm chí còn không nắm lấy dây cương, tư thế chẳng khác nào đang thư giãn
trên trường kỉ. Mà người trước mặt hắn, ma nhân mang trong mình sức mạnh cường
đại tuyệt đối hiện thời trông bộ dạng lại thê thảm như vậy. Đứng giữa một rừng
ma thú khổng lồ, ngay cả sắc diện hắn ta hiện tại như thế nào hắn cũng không thấy
rõ. Thế nhưng tại sao cái khí chất thăm thẳm hôn ám cùng cao ngạo như bóng đêm
kia, dù có cách xa bao nhiêu hắn vẫn cảm nhận được? Cái thứ kiêu ngạo đáng chết
kia tại sao làm cách nào cũng không hủy được?
Từ sau đám ma thần, giọng nói thanh lãnh thâm trầm của
Kibum truyền ra, từng âm từng âm bình thản đều đều, tựa như không để tâm tới bất
cứ điều gì. “Trả con quái ngư đó lại cho ta.”
“Ngươi đã giết chúng? Có giống như khi giết Ma Vương
và ta không?” Dùng đôi móng sắc bén cố ý vuốt dọc trên gò má cao thanh khiết
thuần bạch. Từ khung cửa kính tròn phía sau lưng rọi xuống một ánh nguyệt quang
yếu ớt, xuyên qua tầng hắc khí mà đọng lại trên gương mặt thanh lệ từng điểm
sáng tối mờ mờ, ngân sắc bàng bàng khiến cho từng đường nét gương mặt càng trở
nên im lìm lạnh lẽo, giống như một mặt hồ băng.
Hắn nhìn Kibum, chờ đợi phản ứng rối loạn từ ma nhân
kia. Vậy mà thủy chung hoàn toàn không có chút động tĩnh, ngay cả cảm giác về
thực thể kia vẫn là thuần nhất như vậy. Giọng điệu không đổi, Kibum lặp lại:
“Ta sẽ không đợi lâu. Mau trả Kevin của ta lại đây.”
“Ngươi nghĩ mình có thể nói thế sao?” Thật quái lạ, tại
sao người bị chấn động lại là hắn chứ không phải kẻ kia. Kim Kibum có thể bình
tĩnh như vậy, hay do đã loạn trí rồi. Không, không giống như vậy. “Giao Vu Sư
và Lee Kiseop ra đây!”
“Ngươi mất tự chủ rồi.” Kibum cười khinh khi. “Nếu đã
giết một Ma nhân, liệu rằng kẻ đó có thể còn thân xác sao?”
A, phải rồi... Ma nhân khi đã chết đi, sẽ chẳng còn gì
cả. Hắn hít sâu một hơi, lấy lại vẻ mặt phóng túng lãnh đạm của mình mà cười,
thế nhưng lại không giấu được hận tâm đã động trong từng lời:
“Đúng vậy, ta khi nào lại quên mất. Năm trăm năm trước
ở trên chiến trường, ngươi cũng đã không khoan nhượng hủy diệt thân xác ta. Thế
nhưng tại sao lại cả Ma Vương cũng là chính tay ngươi hạ thủ như vậy?”
“Thực sự ngươi đã rối loạn mất rồi, khi đó chúng ta
đang lật đổ Ma Vương. Nếu không phải ta thì liệu ai có thể giết tên nhóc đó chứ?”
“Nhưng Ma Vương yêu ngươi!”
Hắn thét lên. Đúng như lời Kibum nói, kẻ mất tự chủ
trước lại chính là hắn. Vậy nhưng khi lời vừa rồi buột miệng thốt ra, hắn cũng
không thể ngăn bản thân lại được nữa. Thứ tình cảm hắn không thể có được, chỉ
có thể âm thầm ghen tị mà thôi. Vậy nên khi biết cái kẻ không tốn chút công sức
nào cũng đoạt được ấy lại coi như đồ dưới chân mà dẫm đạp lên, cư nhiên phản bội
vì một kẻ mới quen, hắn đã phẫn nộ điên cuồng đến mức trái lệnh Ma Vương xuất
quân tập kích, để rồi. . . . . tử trận dưới tay kẻ kia. Dung mạo tuyệt mĩ mà lãnh
khốc của Kim Kibum kia cũng chính là hình ảnh cuối cùng hắn lưu lại được trong
kiếp ấy, khi còn là Hỏa ma thần, cận vệ của Ma Vương, chứ không phải một long tộc
ma nhân như hiện tại.
Kibum cuối cùng cũng không còn lãnh đạm với hắn nữa. Cúi
đầu xuống để màn tóc đen dài chấm đất che đi khuôn mặt, Kibum hạ giọng trầm
tĩnh nói:
“Ngươi nhầm rồi. Ma Vương không yêu ta.”
“Ngươi đừng ngụy biện.” Một ngón tay xanh thẫm đưa lên
chỉ thẳng vào bóng ma nhân trước mặt, hắn căm hận nhả ra một chữ: “Giết.”
Lập tức đoàn ma thần khổng lồ nhất loạt rống lên một
tiếng đáp lại, nhằm thẳng tới kẻ địch duy nhất trước mắt chúng mà phóng tới. Chỉ
thấy trong một vòng quái vật dị dạng trùng trùng bủa vây đó, ma nhân với mái
tóc đen dài thẳng tắp như một tấm màn hư vô không chút gợn cúi đầu đứng yên, hồng
y đỏ thẫm huyết sắc không động đến một vạt, người, tựa như đã chìm vào bóng
đêm. Trên đôi môi mỏng in đậm một nụ cười tĩnh tại.
Làm sao đây, Kevin,
Ta đã quen có huynh bảo vệ mất
rồi.
Ngay khi hàm răng nanh nhọn hoắt cực đại vừa chạm vào
ngoại bào, bóng ma nhân duy nhất đứng giữa đàn quái thú đã biến mất, liền sau
đó một cột máu xuyên suốt toàn thân ma thú kia, chọc thủng cơ thể nó bằng một cột
hắc ám đen thăm thẳm. Ngọn hắc quang nháng lên, nháy mắt đã lao thẳng vào vòng
vây của ma thú không chút do dự.
“Quả nhiên ngươi vẫn lao vào như con thiêu thân, Tả hộ
pháp.” Tâm trí bình ổn lại, hắn thả lỏng thân thể ngồi ngoạn cảnh vần vũ điên
cuồng trước mắt, gần như bóng dáng kia đã bị nhấn chìm trong biển quái thú. Lối
đánh của Kim Kibum kia qua ngàn năm vẫn chưa bao giờ thay đổi, luôn luôn chiến
đấu ở cạnh Kevin, bởi vậy thời điểm hắn giết nam nhân tóc vàng này coi như kẻ
kia cũng đã chết theo. “Ngươi cuối cùng cũng chỉ là một phế nhân mà thôi.”
Ta không phải phế nhân!
Ta vẫn sống, vậy nên lần
này... nhất định ta sẽ đem được huynh trở về
Bảo bảo của ta.
Rầm!!
Đột nhiên từ bức tường cẩm thạch phía sau phát ra tiếng
động rất lớn, đến mức trên mặt đá xuất hiện vết nứt vỡ dọc ngang chi chit. Hắn ngỡ
ngàng quay đầu lại nhìn ra phía sau, vừa vặn lúc tiếng nổ thứ hai vang lên phá
sập bức tường, và một đạo hắc kỵ ma nhân tràn vào.
“Các ngươi...”
“Ảnh Giả hộ pháp! Ma Vương... Kiseop đại nhân tấn công
tới!”
“Cái gì?! Không phải hắn ta đang...” Đột nhiên một ý
nghĩ lóe lên trong đầu, hắn nghiến răng giật cương quay ngược lại. Khi nãy hắn
cũng nghĩ Kibum chưa thể giết được Kiseop, bởi vì hắn đang bị vây tại phía đông
bắc. Thế nhưng, “Ngươi cũng không giết Vu Sư sao?!”
Có Vu Sư hỗ trợ, Kiseop mới có thể thoát khỏi vòng vây
của đại quân hắc kị nhanh như vậy. Thế nhưng tại sao? Kim Kibum kia đã không do
dự mà phản bội lại tình bằng hữu đã trải ngàn năm của hắn, phản bội lại cả Ma
Vương tối cao, vậy mà tại sao Vu Sư vốn là địch nhân lại cũng không giết hại?
“Vì ta là một ma nhân. Ngươi cũng như vậy, tại sao
không hiểu?”
Một cảm giác lạnh như băng xuyên suốt qua thân thể, cảm
giác đau đớn quen thuộc theo đó tràn lên. Hắn ngỡ ngàng nhìn xuống ngọn hắc
thương dài mảnh thấu ra trước ngực rồi mới nhìn lại phía sau. Chỉ thấy toàn bộ
ma thần vừa được triệu tập đều đã biến thành những đống ngổn ngang vô sinh khí
nằm trên bể máu bầy nhầy. Có phải mắt hắn đã hoa rồi không, tại sao trong đầu lại
tràn ngập huyết sắc thế này. Và cả nhân ảnh trước mắt cũng như vậy.
Một bàn tay đặt lên vùng ngực chưa bị hắc thương xuyên
qua, lại không mang chút ma lực nào. Hắn nghe hơi thở nồng đậm vị huyết tinh nhẹ
phả vào trong tai, thì thầm nói nhỏ: “Ma nhân làm ra bất cứ chuyện gì đều vì cảm
nhận trong thâm tâm của chính mình. Ngoài ra không có lý do nào khác.”
“Ngươi...”
“Tâm của ngươi ở đây. Sinh mạng của ngươi đang tồn tại
chính nhờ thứ này. Ngươi cũng hiểu mình được tái sinh vì cái gì, phải không,
JaeSeop?”
Hai âm tiết cuối khiến hắn chấn động. Ma nhân khác với
con người, không có luân hồi. Một khi đã chết tức là vĩnh viễn biến mất. Thế
nhưng hắn đã chết rồi, lại vẫn đang ở đây. Đương nhiên chỉ có một lý do mà
thôi.
“JaeSeop, ta sẽ bảo vệ ngươi
mãi mãi.”
Hai dòng lệ nóng hổi hòa với máu tươi, lăn dài trên gò
má.
Mũi hắc thương xoắn vặn trong lồng ngực, ma lực sâu thẳm
như bóng đêm truyền đến ăn vào cơ thể hắn. Cùng lúc ấy hắn buông rơi người
trong tay, dồn ma lực đánh một chưởng vào thân ảnh đỏ thẫm trước mắt, chẳng ngờ
được đối phương đã rời khỏi mình từ lúc nào...
~x~
Những tiếng rung chuyển kinh thiên động địa không ngớt
vọng lên từ đằng xa, đập vào tai Kiseop từng hồi đau buốt. Hắn càng lúc càng
nóng ruột hơn; ngay cả đã tới gần sát vậy rồi nhưng vẫn không thể đột phá vòng
vây của lũ hắc ma kỵ để vào bên trong được. Thế nhưng càng nóng nảy càng dễ bị
đẩy lùi hơn, và cả đại quân hắc ma cũng đang quay trở lại. Thật tệ, rất rất tệ.
Nếu hắn không thể nhanh hơn...
“Ngươi sao rồi?” Một giọng nói nhẹ nhàng truyền theo sợi
dây liên kết linh vào trong tâm, mang theo trong đó một chút quan hoài. Kiseop
kinh ngạc không thôi, không ngăn được bản thân buột miệng hỏi:
“Chấn Vũ? Ngươi lo cho ta sao?”
“Ừ. Sao vậy?” Kiều Chấn Vũ nghi hoặc hỏi.
“Không sao! Nhưng ta vẫn chưa vào được bên trong. Chỗ
ngươi thế nào rồi?”
“Ta tới được phòng phong ấn rồi.”
Kiều Chấn Vũ vừa truyền âm đi, vừa vung tay phóng ra một
vòng linh khí cực đại, chớp mắt đánh tan bốn tên hắc kị vừa xông tới thành những
mảng bụi xám bay tung lên không trung. Số còn lại trong phòng phong ấn không
nhiều, thế nhưng vẫn cứ lăn xả lên từng đợt một, thực sự rất phiền phức. Thế
nhưng y còn phải chờ thêm một lát nữa, đợi đến khi hừng đông. Chỉ khi ấy mới có
thể mở ra Thần Môn tái lập kết giới được.
Trong đầu lại nghe thấy âm vọng của Kiseop, lí nhí nói
một cách áy náy:
“Xin lỗi ngươi, ta lại tự ý lao tới đây chứ không tới
chỗ ngươi.”
“Không sao, ta không giống kẻ không tự bảo vệ được bản
thân như thế kia. Ngươi tới đó giúp hắn là đúng.”
Kiều Chấn Vũ đáp lại, không phải vì y không bận tâm
như mọi lần, mà là thực sự nghĩ vậy. Ma nhân kia mạnh đến đáng sợ, nhưng cũng lại
yếu đuối đến đáng thương. Không, ‘đáng thương’ không phải một từ dành cho Kim
Kibum, bởi vì niềm kiêu hãnh không thể nào phá hủy đã khiến một thân trường bào
đỏ rực luôn luôn ngạo nghễ vững vàng mà tồn tại.
Tâm trí y luân chuyển, hồi tưởng lại một canh giờ trước,
khi ở cạnh Kim Kibum.
.
.
Bên tai vang lên tiếng nổ lớn và cả tiếng Kiseop hốt
hoàng gọi, nhưng nhất thời Kiều Chấn Vũ không đáp lại ngay được. Ma lực bao
trùm toàn thân khiến y ngạt thở, phải cực lực đè xuống sát tâm trong lòng, nhắc
nhở với chính mình rằng kẻ trước mặt là người quan trọng của Kiseop, không thể
hạ thủ... Phải mất một lúc sau ma áp mới giảm đi, đồng thời Kiều Chấn Vũ cũng
nhận thấy bản thân lại một lần nữa bị mang tới hành lang khác rồi.
Tới khúc quanh, Kibum dừng lại, cúi đầu nói nhỏ: “Từ
đây ngươi đi một mình đi, giúp Seopie phá vòng vây rồi tới phòng phong ấn. Ta ở
lại câu giờ cho.”
“Ngươi có thể làm việc đó một mình sao?”
“Làm được. Hắn nói là nhắm vào Seopie, nhưng kì thực vẫn
vô thức muốn trả thù ta nhiều hơn.” Kibum bình thản đáp lại. “Vậy nên chỉ có ta
mới cầm chân hắn được thôi. Ngươi đi trước đi, hãy nhớ đến hừng đông phải tiêu
diệt toàn bộ ma nhân trong viện tử này.”
“Ngươi và Lee Kiseop cũng là ma nhân.” Kiều Chấn Vũ thận
trọng nói, hướng nhìn biểu cảm trên gương mặt Kibum. Nhưng hắn chỉ đơn giản
đáp:
“Ta và Seopie tự lo được, ngươi không cần bận tâm, cứ
làm tròn chức trách Vu Sư đi.”
A, đúng vậy. Từ bao giờ Vu Sư y đã trở thành một kẻ lo
chuyện bao đồng của ma nhân như thế? Kiều Chấn Vũ trầm mặt xuống, nhìn Kibum
quay lưng bỏ đi mà lạnh lùng nói:
“Ta không ngờ ngươi cũng lại yếu đuối tới vậy, ma
nhân. Ngươi làm vậy từ đầu đã chủ tâm đi tìm kẻ kia một mình rồi.”
“Ta không phủ nhận, nhưng như vậy thì đã sao?” Kibum dừng
bước quay đầu lại, khóe môi cong lên một nụ cười cao ngạo. “Yếu đuối thì đã sao?
Ma nhân ta hiểu rõ bản thân mình hơn bất cứ ai, và kiêu hãnh khi để cho tâm
tính chi phối cơ thể như vậy, vì chúng ta là ma nhân. Thần tộc khác biệt với Ma
tộc và Nhân tộc, chính là ở chỗ Thần tộc không có tâm. Bởi vậy dù ngàn đời cũng
sẽ không thể hiểu được chúng ta chiến đấu vì cái gì. Ngươi không hiểu được phải
không?”
Kiều Chấn Vũ im lặng không đáp. Một cảm giác quái lạ
dâng lên trong lòng, có phải hay không những lời kia của hắn đã khiến tâm trí y
nhiễu động? Kiều Chấn Vũ chưa bao giờ nghĩ về điều này, nếu đúng như vậy thì có
phải chăng Ma nhân và con người cũng không có nhiều khác biệt, ngoại tộc duy nhất
chính là thần nhân mà thôi. Thần tộc vô tình, bản thân vô tâm, điều này y luôn
luôn biết, không có gì kì lạ cả. Thế nhưng nghe hắn nói như vậy vô tình lại thấy
vị đắng chát trong cổ họng.
Kibum đứng lặng im một lúc, rồi mới quay đi. Bỗng
nhiên hắn lại lên tiếng lần nữa, lần này giọng điệu tự nhiên lại có chút gì đó
thật dịu dàng:
“Ta nhầm. Ta nghe Seopie gọi, tên ngươi là Kiều Chấn
Vũ nhỉ? Ngươi không phải thần nhân, mà là Vu Sư.”
Lần này Kiều Chấn Vũ cũng không đáp lời hắn, và Kibum
cũng không định nghe câu trả lời nào cả, cứ như vậy bước đi không dừng lại nữa.
Thân trường sam đỏ nhập vào bóng tối nhưng vẫn trông thấy rõ ràng, hắc ám của hắn
còn sâu thẳm hơn bóng tối nhiều, cao ngạo một cách cô độc.
“Ta hiểu vì sao
hắn coi trọng các ngươi.” Kiều Chấn Vũ bình thản nói, bỗng nhiên nhẹ cười.
Kibum cũng cười như vậy mà đáp lại:
“Không phải, chính là chúng ta bị ý chí và quyết tâm của
Seopie thu hút, đến mức dù có phải phản bội Ma Vương cũng không sao.”
Khi đấy y đã thoáng nghĩ rằng, có đồng bạn cũng không
đến nỗi tệ.
Từ kết nối linh lực với Kiseop truyền đến rung chấn dữ
dội. Kiều Chấn Vũ giật mình cảm thấy ma áp tại đầu bên kia dồn dập biến đổi
không ngừng, liền hỏi:
“Lee Kiseop, ngươi có chuyện gì vậy?”
“Ta phá được rồi! Phá vào trong được rồi.”
“Sao cơ?” Nhiễu động quá, hắn hẳn đang cực kì kích động.
“Ta vào được tới chỗ huynh ấy rồi. Bọn ta...”
Đột nhiên chấn động ngừng lại, và cả tâm niệm truyền
qua cũng dừng luôn.
“Kiseop, sao vậy?”
“À không, ta không sao...” giọng của Kiseop vang lên
trở lại trong đầu, có chút bối rối, “nhưng ta không hiểu lắm, huynh ấy... muốn
làm gì vậy?”
Sau đó Kiseop im lặng không nói gì thêm nữa. Sự yên
tĩnh đột nhột như vậy khiến Kiều Chấn Vũ cảm thấy nóng ruột, trong tâm thực sự
đã không còn tĩnh tại được nữa. Liên kết với Kiseop vẫn còn thế nhưng hắn lại
không có động tĩnh gì cả, Kiều Chấn Vũ liền không do dự đem tâm ý truyền sang để
tiếp nhận toàn bộ cảm nhận của hắn lúc này. Chỉ thấy trong đầu dần hiện lên một
khoảng sáng mờ mờ. Ngoại trừ một vài thương tích trên người, hắn vẫn chưa việc
gì... nhưng là, đứng sững lại không tiến lên. Thông qua mắt của hắn, y nhìn thấy
hành lang phía trước nhuộm một màu đỏ, vụn xác ma thần nằm ngổn ngang, cùng với
một con hắc thiết kị cao lớn sừng sững.
Mũi thương hôn ám xuyên qua ngực thanh y nam nhân, đem
máu phá tung thân thể tràn ra ngoài. Nhưng bàn tay thanh mảnh từ phía sau vòng
qua vai, đặt lên trước ngực trái của kẻ kia lại cực kì dịu dàng, tựa như một
cái ôm.
Mái tóc đen dài của hắn phủ xõa trên vai ma nhân kia,
đen tuyền thuần khiết. Đồng thời với việc thì thầm vào tai kẻ bên cạnh, ánh mắt
Kibum lại hướng về phía Kiseop, thoáng chút ngạc nhiên, nhưng sau lại mỉm cười.
Hắn chậm rãi đặt một ngón tay lên đôi môi mang tiếu ý bình lặng, suỵt nhẹ một
tiếng, tựa như không muốn bị làm phiền. Thanh tĩnh đến kì lạ. Sau đó Kibum chỉ
ra khung cửa sổ bằng kính. Từ bên ngoài, một vài tia nhật quang yếu ớt lóe lên.
Hừng đông.
Vậy nhưng trong một giây ngước đầu nhìn theo thứ ánh
sáng nắm giữ hi vọng của họ kia, khi liếc nhìn lại, khung cảnh tĩnh lặng khi
nãy đã vỡ nát. Kim quang ánh lên, cùng với thân thể mảnh mai xinh đẹp trượt dài
xuống từ trên lưng hắc mã cao mười thước, chậm rãi rơi vào hồ máu sâu thẳm dưới
chân. Kibum cũng rời khỏi người ma nhân kia mà lướt theo, hoàn toàn không để
tâm tới hỏa cầu khổng lồ phóng tới sau lưng. Mà thân thể hắn, gần như đã bị phá
hủy hoàn toàn.
Cùng lúc ấy, hắc ma kỵ từ bốn phương cũng tràn vào,
toàn bộ xông tới bên người Kiseop. Mà ánh mắt hắn thì rõ ràng không rời khỏi
nơi trước mắt dù đã bị hàng hắc ma che kín rồi, bất chấp toàn bộ mà lao tới nơi
đồng bạn của mình. Đó là những cảm nhận sau cùng mà Kiều Chấn Vũ nhận được, liền
sau đó kết nối với hắn đã hoàn toàn bị cắt đứt.
Kiều Chấn Vũ chưa bao giờ sợ hãi như vậy, lập tức mở rộng
Thần môn.
.
.
Kim quang trước mắt rực rỡ hơn bao giờ hết.
Hắn nhẹ mìm cười. Từ đôi con ngươi trống rỗng, máu lặng
lẽ chảy thành hàng, nhưng dù như vậy cũng không sao hết. Hắn chỉ cần nhìn thấy
ánh kim quang kia là đủ.
Hắn biết Kevin của hắn đang ở trước mặt rồi.
Bàn tay vươn ra phía trước, gắng hết sức vươn ra chạm
vào thân thể ấm áp trong kí ức.
Chỉ một chút nữa thôi,
Và rồi huynh sẽ lại dang tay đón ta vào lòng như mọi
khi, đúng không?
Ta nóng quá, thật sự nóng quá, giúp ta chườm lạnh nhé
Bắt được huynh rồi, bảo bảo của ta...
Khi những ngón tay vừa chạm được vào dải bạch y thuần
khiết cũng là lúc nó hóa thành tro bụi bay tứ tán trong không trung, tựa như những
cánh huyết hoa thuần một màu đen thẳm.
........
Phong ấn Thần Môn, trải qua nhiều ngàn năm chưa từng
được mở. Vậy mà chỉ vì hai vài ngày gặp gỡ với hai ma nhân, Vu Sư đã phá luật tự
mình giải phóng phong ấn, cũng tự mình mở ra cánh cửa thuần bạch đẹp đẽ kiêu sa
kia. Hào quang chói lọi rực rỡ đổ xuống viện tử tĩnh lặng, thế nhưng trong làn
ánh sáng ấy lại không đem theo chút ấm áp nào. Đằng sau cánh cửa kia, Thần giới
mở ra một khung cảnh thuần bạch thánh khiết mà lại lạnh lẽo đến vô cảm, tựa như
một cái hũ sành không hơn. Bên trong cái hũ đó, hoàn toàn chẳng có gì cả, chỉ
là một khoảng trống rỗng mà thôi.
Kiều Chấn Vũ lẳng lặng nhìn Thần môn rộng mở trước mắt
không chút cảm giác, lại liếc xuống Ma Vực cuồn cuộn dưới chân. Thì ra Kim
Kibum kia nói đúng, Thần nhân là vô tâm, ngay cả quang hoa tỏa ra cũng im lìm
buồn chán đến vậy. Mà y, cũng đã bị bao bọc trong ngân sắc lạnh lẽo đó quá lâu
rồi, đến nỗi quên đi tất cả, quên cả trái tim của bản thân.
Còn thân thể nam nhân ở bên cạnh y, lúc nào cũng thực ấm
áp.
Qua một lúc sau, Kiều Chấn Vũ nhẹ nhàng xoay luân y rời
xa phong ấn, để cho cánh cửa trắng toát đóng lại sau lưng. Viện tử lại thanh
tĩnh không một tiếng động, ánh sáng rời đi, để lại những khoảng tối mờ mờ dọc
các hành lang như trước nay vẫn vậy. Dấu vết đổ nát cũng đã được khôi phục
nguyên vẹn trở lại, không còn bóng dáng ma nhân cũng như một chút ma khí nào
sót lại nữa, dường như những việc xảy ra nhiều ngày qua chỉ là một thoáng phù
du. Vậy nhưng Kiều Chấn Vũ vẫn biết mình phải tới nơi nào. Y không phải người của
Thần tộc, mà là Vu Sư. Nơi chốn của y chính là tòa viện tử này, và còn...
Tiến vào trong hành lang vắng vẻ sạch sẽ mà vừa mới
nãy vẫn còn ngập đầy máu tươi, ánh sáng sớm mai chói lòa khiến Kiều Chấn Vũ nhất
thời bị lóa mắt, chỉ thấy được một không gian trống trải giống hệt như những
hành lang khác y vừa đi qua. Kiều Chấn Vũ vốn biết rằng kết giới thanh tẩy của
Vu Sư được ánh sáng Thần môn tiếp sức thì dù là ma lực cường đại cỡ nào cũng sẽ
không chịu nổi, thế nhưng trong tâm vẫn cảm thấy một sự trống rỗng nhức nhối
không yên. Rõ ràng hắn đã nói sẽ không sao...
Mắt quen dần với ánh sáng, trong vùng sáng gay gắt nhất
lại hiện lên một dư ảnh mập mờ. Kiều Chấn Vũ lập tức phất tay tạo ra một tấm
màn thật dày phủ lên ô cửa, chỉ để lại ánh đuốc chập choạng vừa đủ sáng mà
thôi. Ngân sắc quang mang bàng bạc tản mác xung quanh giống như khi y thu thập
dòng chảy kí ức của nhân loại, thế nhưng lần này lại mang thân ảnh một nam nhân
cao cao thanh gầy yên lặng đứng trong bóng tối. Cuối cùng y cũng hiểu từ trước
đến nay những gì hắn nói đều rất chân thật, hiểu vì sao trên sơ đồ viện tử lúc
nào cũng chỉ có hai chấm tròn; vì sao hắn không hề bị thương, và cũng không có
máu: Lee Kiseop không phải Ma nhân, mà là Vong hồn.
Không còn những dải bùa chú trắng quấn quanh, lúc này
toàn thân nam nhân trước mặt trong suốt đến tận cùng, tựa như một khối pha lê.
Đồng thời từ người hắn cũng tản ra một thứ cảm giác khác hẳn, một thứ hương vị đặc
biệt thâm nhập vào tận sâu trong tiềm thức ngủ yên của Kiều Chấn Vũ, khiến y sững
sờ.
“Ta có biết ngươi.”
“Chấn Vũ?” Kiseop hơi ngẩng đầu lên, quay lại nhìn y.
Đôi con ngươi cũng không còn mang huyết sắc nữa, giờ đây ánh lên màu nâu nhu
thuận. “Đương nhiên ngươi có biết ta, mấy ngày nay ta đã làm phiền ngươi như vậy,
đừng nói –––”
“Ngươi là Lee Kiseop.” Seopie của ta...
Dù đã trải qua nhiều ngàn năm, dù cho gương mặt, giọng
nói hay bất cứ điều gì cũng đều đã chìm vào quên lãng thì thứ cảm giác mãnh liệt
trong quá khứ của y vẫn tồn tại không thể xóa bỏ. Cảm giác ấy lúc này đây, sau khi đã gỡ bỏ thứ vỏ bọc bên ngoài và trở về nguyên thủy, lại
thực rõ ràng. Nam nhân trước mắt kia không phải là Ma nhân, mà là Lee Kiseop, một
Lee Kiseop vẹn nguyên thuộc về phần kí ức sơ khai nhất của y, kí ức của chính
y, khi còn là một con người. Quá khứ từng chút một tràn về.
Đã từng vì hắn mà cười, đã từng vì hắn mà giận, đã từng
yêu một nam nhân như vậy. Chỉ là, đã quá lâu rồi mà thôi.
Khuôn miệng Kiseop hơi mở ra, đôi môi tú mĩ run lên
nhè nhẹ. Và rồi trên gò má cao nhợt nhạt, một giọt nước mắt trong suốt lặng lẽ lăn dài. Hắn khẽ cười: “Cuối cùng ngươi cũng nhớ ra ta rồi, Vũ...”
“Ngươi bội ước với ta.” Kiều Chấn Vũ quay đầu đi, lẳng
lặng nói. “Ngươi đã hứa sẽ trở về, nhưng lại để cho Ma nhân giết chết như vậy...”
“Nhưng ngươi cũng đâu có giữ lời hứa. Trước khi ta chết
đi, đã trông thấy ngươi. Ngươi đã ra chiến trường, Vũ Vũ.”
“Ta cũng là một nam nhân! Ngươi buộc ta ở lại đợi, chỉ
vì thân thể khiếm khuyết này, phải không? Ngươi không biết cảm giác của ta...
ngươi...”
Không để cho Kiều Chấn Vũ nói hết câu, Kiseop đã ôm lấy
vai y, đôi cánh tay trong suốt vô thực ghì sát vào người Kiều Chấn Vũ, lại chỉ
giống như một cơn gió nhẹ lướt qua. Vong chỉ là một mảnh linh hồn không có thực
thể, rất dễ tan biến đi, vậy nhưng hơi ấm cùng mùi vị tản ra từ hắn lại càng
thêm sâu đậm, thực dễ dàng vỗ yên tâm tư kích động của y. Kiseop cúi đầu đặt một
nụ hôn lên môi Kiều Chấn Vũ, khác hẳn với thực thể tạo bằng bùa chú trước kia, lại
khiến cho nước mắt đã khô cạn từ lâu nay chậm rãi chảy dài.
Kiều Chấn Vũ biết bản thân đã luôn chờ đợi nam nhân
này, chưa từng thay đổi.
.
.
“Ta phải về Ma Vực.”
“Vì sao? Ngươi không phải Ma nhân.”
“Ta cần phải trả ơn.” Kiseop cười khổ tâm, trên tay
nâng lên một viên ngọc phách tỏa ra ánh lưu ly rực rỡ. “Nếu không có hai huynh ấy
luôn ở bên cạnh ta thì hiện tại ngay cả bản thân ở đâu ta cũng không biết nữa,
cũng không thể giữ lại kí ức tiền kiếp của mình. Ngọc phách luân hồi kết tinh từ
hồn phách của Ma Vương lại tồn tại trong thân thể của Ảnh Giả hộ pháp, có lẽ
trước kia Ma Vương cũng đã dùng hồn phách của chính mình để tái sinh người đó. Ta
cũng sẽ làm vậy.”
“.......”
“Vũ Vũ, chờ ta...” Hắn dụi dụi đầu vào vai Kiều Chấn
Vũ, nói nhỏ, “Ta nhất định sẽ trở về.”
“Ngươi luôn thất hứa với ta.”
“Lần này sẽ không đâu.”
Kiều Chấn Vũ đưa mắt nhìn sang người bên cạnh, cũng
lúc ấy Kiseop ngẩng đầu lên, bốn mắt lẳng lặng giao nhau. Hắn hiện giờ đã mất
đi ấn chú bảo vệ, chỉ còn là một Vong linh không có thực thể, không cách nào tự
bảo vệ được hồn phách của bản thân, vậy mà vẫn muốn tìm xuống nơi Ma Vực cuồng
loạn kia. Muốn khôi phục một hồn phách tan nát đã khó, khôi phục một sinh mệnh
ma nhân lại càng không thể, thế nhưng tại đôi mắt trong suốt sâu thẳm kia lại
có một tia kiên định mạnh mẽ đến không ngờ. Kim Kibum đã từng nói hắn bị khuất
phục bởi ý chí của Kiseop, và trong kí ức của Kiều Chấn Vũ cũng in đậm điều
này. Seopie của y luôn luôn dịu dàng nhưng lại như miên lý tàng châm, một khi
đã quyết tâm sẽ chẳng bao giờ bỏ cuộc.
“Vũ Vũ?”
“.....” Y ngẩng đầu lên hướng ánh mắt đi nơi khác, khẽ
nói: “Ngươi cứ đi đi, nhưng ta không đảm bảo lúc về Ma Vực môn có mở được hay
không đâu.”
“Khi ấy ta lại phá cửa vào thôi.”
Hắn cười rạng rỡ.
“Này...”
“Sao vậy?”
“Bảo với Kim Kibum là không được gọi ngươi là Seopie nữa.”
Seopie ngươi chỉ thuộc về một mình ta mà thôi.
.
Ở tại tòa viện tử vô hình nằm giữa tam giới có đặt hai
phong ấn Thần và Ma. Rộng lớn đến vô cùng, và tĩnh lặng như ngàn đời vẫn vậy. Tồn
tại trong đó vẫn luôn luôn là một Vu Sư.
Vu Sư ngàn năm mới có một người, được Thần Ma lựa chọn
ra trong nhân loại để tồn tại trong kết giới của chính mình, vứt bỏ đi cuộc đời
trần tục trước đây, bảo vệ ấn chú. Từ lúc khai lập kết giới đến nay Vu Sư vẫn
chỉ là một người, trước đây là vậy, sau này cũng sẽ mãi như thế, bởi vì nam tử
đơn độc ấy vẫn còn việc phải làm.
Vu Sư Kiều Chấn Vũ thêm vào danh sách những thói quen
của mình, mỗi ngày vào một khoảng thời gian nhất định y sẽ cởi bỏ phong ấn Ma Vực
trong khoảnh khắc rồi lại đóng lại ngay, ngày qua ngày đều như vậy.
Xuân phong thoảng qua, đem theo hơi ấm dịu ngọt ôm lấy
thân thể.
Kiều Chấn Vũ khẽ cười.
“Cuối cùng cũng về rồi à, Seopie của ta.”
Xung quanh thanh tĩnh không một tiếng động, chỉ có
thanh phong lưu chuyển bên tai, thật dịu dàng.
=== end ===
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét