Khóe môi nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, Kiều Chấn Vũ mạnh mẽ đưa tay lên ấn vào trước ngực Kiseop, toàn bộ linh lực còn lại tập trung ở lòng bàn tay. Đột nhiên trong mắt ngập tràn màu trắng, khuôn mặt anh tuấn bị băng vải che khuất kia không biết từ lúc nào đã kề sát bên mình, liền sau đó một mảng nóng ấm bao phủ đôi môi...
Kiều Chấn Vũ trợn mắt, khuôn mặt vô hỉ vô nộ lúc thường ngày cuối cùng cũng xuất hiện một vài biểu cảm.
Hắn... hôn y?!
~x~
Đoạn 2:
Kiều Chấn Vũ dứt mắt khỏi Ma Vực, tự nhủ, hôm nay bản
thân thật kì lạ. Khi không lại lãng phí linh lực làm mấy việc vừa rồi, thực
không đáng. Để khôi phục được cánh cổng Ma Vực cường đại như vậy cần phải tốn rất
nhiều linh lực, và kể ra, hôm nay y đã bị hao tổn không ít rồi. Một ngày đầy dị
biến chưa bao giờ gặp.
Mệt tới mức không nhấc tay lên nổi nữa...
Bỗng nhiên một thứ gì đó mát lạnh chạm vào bên gò má,
Kiều Chấn Vũ mở bừng mắt lên cự liệt quay đầu lại. Chỉ thấy ma nhân quấn băng đầy
người đã tới đứng cạnh y từ bao giờ, trên tay cầm một lọ cao trắng. Dược cao
dính trên đầu ngón tay hắn, lấp lánh phát quang.
“Ngươi, ừm...”
“Ta là Lee Kiseop.” Kiseop nhẹ nhàng lặp lại tên của
mình.
“Lee Kiseop, sao ngươi lại tới đây?”
Thu lại vẻ kinh ngạc thất thố vừa rồi, Kiều Chấn Vũ
bình tĩnh hỏi. Hắn tới từ bao giờ, sao y lại không phát giác ra? Như vừa rồi,
có tính là nguy hiểm không?
Kiseop cười ôn hòa, trả lời:
“Ta giúp ngươi thượng dược. Xin lỗi, khi nãy đã lỗ
mãng làm ngươi bị thương.”
Nói rồi hắn vòng lên phía trước luân y mà cúi người quỳ
xuống, để khuôn mặt ngang tầm mắt Kiều Chấn Vũ. Ngón tay thon dài quấn băng trắng
phau đưa vào trong lọ dược, đảo một vòng, lấy ra một khối dược cao đưa đến bên
vết thương nơi cổ của người trước mặt. Kiều Chấn Vũ cũng không cự tuyệt, yên lặng
để cho đối phương thượng dược cho mình, ở trên cổ y nhẹ nhàng xoa. Kì thực
thương tích trên nhục thể Vu Sư chẳng đáng gì, cũng không cần thượng dược, Kiều
Chấn Vũ chỉ dùng một chút linh lực là có thể khôi phục nguyên trạng như lúc đầu,
bất quá... dùng dược cũng thực thoải mái. Dược cao mát lạnh áp lên miệng vết
thương, một chút cảm giác đau xót cùng nhiệt khi truyền vào ngược lại lại không
gây cảm giác khó chịu chút nào, ngón tay kia luận động nhè nhẹ xung quanh vết
thương, dù là qua một lớp băng vải cũng cảm nhận được ôn nhu trong đó. Kiều Chấn
Vũ cẩn trọng đánh giá những thứ ấy. Dược cao không có thành phần độc dược, những
cử động kia cũng không có tà ý gì... Không sao, dù có cũng không hề gì, là hắn
đang ở trong tay y chứ không có ngược lại.
Thực dễ chịu. Ừm, có lẽ từ nay về sau đối với thương
tích nên dùng dược thôi... tiết kiệm linh lực cũng tốt.
Nhu xong vết thương nơi cần cổ thanh mảnh trắng muốt,
Kiseop hướng lên điểm máu nhỏ ở giữa vầng trán cao cương nghị. Ngước lên, lại
chạm phải ánh mắt hắc diệu thăm thẳm đang chăm chú nhìn mình, Kiseop có hơi
ngây ngẩn ra trong một chốc. Nhưng rồi lại nhanh chóng khôi phục vẻ mặt bình
thường. Kiều Chấn Vũ nhíu mày, biểu tình thoáng dậy lên trong đôi tròng mắt rực
đỏ kia là gì?
Bàn tay vươn ra chạm vào y, vẫn một mực ôn nhu. Kiseop
muốn nhìn kĩ vết thương kia hơn, một tay chống vào luân y làm điểm vịn đẩy người
lên một chút, cơ thể hơi dựa vào hai chân của Kiều Chấn Vũ. Đối với việc có người
tiếp xúc gần như vậy Kiều Chấn Vũ cũng không có phản ứng gì cả, để mặc cho
Kiseop lại gần chăm chú ngắm vết thương trên trán y. Hắn hơi nheo mày, thân
mình run lên nhè nhẹ. Thương tích không chỉ là trầy xước ngoài da mà còn phạm
vào tới xương, thập phần hung hiểm, lúc đó chỉ cần vào sâu thêm vài phân nữa
thì người trước mắt hắn bây giờ đã phải ngọc nát thân tàn rồi.
Đưa mắt nhìn xuống dưới, lại vẫn thấy đôi con ngươi kia
trong suốt đen thẳm, lãnh đạm không một vết gợn nào. Kiseop nhìn thấy thân ảnh
của chính mình phản chiếu trong đôi mắt đó, nhuộm màu u tĩnh.
“Khi ta sắp xuống tay hạ sát, gương mặt ngươi vẫn bình
thản không đổi như thế này.” Là kiên cường không sợ chết? Hay căn bản vốn không
để tâm?
“Ta là Vu Sư, sinh tử tồn vong với ta không quan trọng.”
Phải, dù rằng từ trước tới giờ Vu Sư luôn chỉ có một
mình Kiều Chấn Vũ, nhưng y luôn đơn thuần biết rằng ngay giây phút sinh mạng
này bị hủy đi thì liền sẽ có một Vu Sư mới thế chỗ. Vậy mới có thể không đắn đo
suy nghĩ mà lấy toàn mạng ra hộ phong ấn. Sinh tử là thứ gì, Kiều Chấn Vũ đã sớm
quên rồi.
Trách nhiệm đã không còn, vậy đâu còn gì khác vướng bận.
Lời vừa nói ra, bỗng Kiều Chấn Vũ cảm thấy ánh mắt
đang nhìn mình chợt biến đổi, đôi con ngươi huyết sắc đỏ rực lên, ngập đầy sát
khí. Ngay sau đó kẻ trước mặt có một cử động rất nhanh, hay tay vươn lên chụp tới
hai bên đầu y quyết liệt kéo xuống.
Ma nhân, đã không nhịn nổi rồi hả? Ngươi tới tột cùng
thì cũng chỉ là một ma nhân mà thôi.
Khóe môi nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, Kiều Chấn Vũ mạnh
mẽ đưa tay lên ấn vào trước ngực Kiseop, toàn bộ linh lực còn lại tập trung ở
lòng bàn tay. Đột nhiên trong mắt ngập tràn màu trắng, khuôn mặt anh tuấn bị
băng vải che khuất kia không biết từ lúc nào đã kề sát bên mình, liền sau đó một
mảng nóng ấm bao phủ đôi môi...
Kiều Chấn Vũ trợn mắt, khuôn mặt vô hỉ vô nộ lúc thường
ngày cuối cùng cũng xuất hiện một vài biểu cảm.
Hắn... hôn y?!
Hôn, này là hôn đúng không? Đầu lưỡi cường đạo tách khớp
hàm ngây ngẩn cứng đờ của y, mãnh liệt xông vào chiếm cứ lấy khoang miệng mềm mại,
từng phân từng phân liếm lộng không tha một điểm nào. Cảm giác nóng ẩm ngập
tràn, bờ môi bên ngoài thoáng chốc đã bị hôn đến đỏ ửng lên, bị khuôn miệng kia
áp sát, từng chút hôn, từng chút cắn, từng chút mút lấy thật chặt không rời, lại
từng chút như muốn vội vàng nuốt trọn toàn bộ. Nhiệt lượng tỏa ra từ nụ hôn kia
khiến y choáng váng. Y chỉ cảm thấy không khí đang bị rút dần khỏi buồng phổi...
Một giọt nước nóng bỏng vô cẩn thoát ra từ khóe môi,
chậm rãi lăn xuống cằm Kiều Chấn Vũ.
Sầm!
Linh lực thanh tẩy cực đại trong lòng bàn tay chuyển
thành chưởng lực thông thường, mãnh liệt đẩy vào lồng ngực Kiseop, tống bay thân
thể mảnh dẻ của hắn ra xa ngoài mười trượng, đập vào góc tường, nhất thời không
gượng dậy nổi. Ở phía bên này, Kiều Chấn Vũ cũng nổi lên cơn ho kịch liệt, há
miệng hớp lấy hơi thở, hai gò má trắng muốt nhuộm một vệt đỏ bừng vì thiếu khí.
Hổn hển thở dốc hồi lâu hô hấp cũng dần bình ổn lại, Kiều Chấn Vũ kiệt sức rũ
xuống trên luân y, cả người mềm nhũn. Lần đầu tiên sử tới quyền chưởng như vậy
quả thực đã quá sức, linh lực toàn thân đều bị rút cạn cả. Y để bản thân vô lực
tựa hoàn toàn vào tay vịn, nhắm mắt ngầm vận lên chút linh lực cuối cùng còn
sót lại để tạo một lớp kết giới mỏng quanh mình, toàn thân hướng về phía kẻ
đang nằm dưới đất kia thập phần đề phòng. Cũng không khỏi nghi hoặc, vừa rồi là
loại chuyện gì? Tích tắc trước đó còn ngập tràn sát khí hướng vào y, vậy mà sau
đó lại hôn cuồng nhiệt như vậy, là ý gì? Có thể nào là muốn hôn chết y không?
Kiều Chấn Vũ nhăn mày nghĩ ngợi, trước nay chưa từng nghe nói chuyện nào như thế.
Bất giác y nhận thấy có vị huyết tinh mằn mặn trên
khóe miệng, liền đưa tay lên mân mê đôi môi bị hôn cắn đến sưng đỏ. Hồi tưởng lại
nụ hôn vừa rồi, mãnh liệt bá đạo cùng cuồng loạn nhuốm đầy hắc khí Ma Vực, còn
day cắn khiến y phát đau, nhưng ẩn bên trong lại có một cái gì đó thật ôn nhu dịu
dàng...
Hồi tưởng sâu hơn một chút nữa, sát khí trong mắt kẻ
kia có phần không hoàn toàn nhắm vào mình. Thêm nữa, cũng không hẳn toàn bộ đều
là sát khí.
Dù không hiểu mấy, nhưng Kiều Chấn Vũ cảm giác kẻ kia
không có ác tâm.
...
Một lúc lâu sau vẫn không thấy kẻ kia có động tĩnh gì,
chỉ nằm nguyên trên sàn. Kiều Chấn Vũ cũng không còn đủ sức để tới xem hắn ra
sao nữa.
“Ngươi chết chưa?”
“À, chưa.” – Kiseop từ dưới đất ngồi dậy, ngượng ngập
gãi đầu – “Sợ ngươi tới giết nên nằm thôi.”
“... Ngươi là
đang thương hại ta?”
Cái biểu tình ẩn trong đôi mắt đỏ kia khi nãy đúng là
đau xót cùng thương tâm. Kiều Chấn Vũ cười nhạt, ma nhân mà lại đi thương hại
Vu Sư sao? Vu Sư như y há có thể nhận sự thương hại của một kẻ đến từ Ma Vực? Nếu
thật sự là vậy, kẻ kia thực quá cuồng vọng rồi.
“Không phải thương hại.”
“Vậy là gì?”
“...” – Kiseop ngập ngừng, cắn cắn môi, một hồi sau mới
thả lỏng ra mà nhẹ nhàng nói – “Là ta thương bản thân. Ma Vực sinh tử rất khắc
nghiệt, bọn ta luôn phải tranh đấu cướp giật sinh mạng của mình và của người để
được tồn tại. Vậy mà người giam hãm bọn ta ở đó, lại coi sinh mạng của y như đồ
thừa... Vậy nên ta mới nổi giận.”
“...”
“Xin lỗi ngươi, Chấn Vũ.”
.
.
“Ngươi thật là một ma nhân kì lạ.” Ma nhân luôn kiêu
ngạo, luôn có địch ý mãnh liệt, việc giải thích hay xin lỗi thành thật là không
có khả năng.
Nhưng hắn lại cười rất thành thật.
“Vì ta không phải ma nhân mà.”
Kiều Chấn Vũ không nói gì thêm, lặng lẽ nhắm mắt dưỡng
thần. Không biết vì sao, tầng kết giới mỏng quanh người y cũng dần dần vô thức
mà biến mất.
Lần thứ hai mở mắt, Kiều Chấn Vũ phát giác bản thân
không còn ở căn phòng chứa phong ấn chi môn nữa mà là đang di chuyển trong một
hành lang sáng tối nhập nhèm. Luân y đều đều tiến về phía trước, nhưng lại
không phải là nhờ linh lực thúc đẩy. Có tiếng bước chân vang lên từ sau lưng.
Kiều Chấn Vũ quay đầu lại. Ánh sáng chập choạng cho
phép y vừa vặn thấy được bóng nam nhân cao gầy ở cạnh mình, cánh tay phủ băng
kín mít đang nắm chặt thành luân y một cách căng thẳng. Hắn cứ vừa đẩy tới vừa
ngó trước ngó sau.
“Ngươi đang làm gì vậy?”
“A, Chấn Vũ, dậy rồi hả?” – Kiseop mừng rỡ cúi xuống
nhìn y, sự lo lắng trên khuôn mặt lập tức bay biến mất, thay vào đó là một vẻ bối
rối ngượng ngùng – “Thật tốt quá, ta đang không biết phải làm thế nào...”
“Có chuyện gì?”
“Chúng ta đang ở đâu đây?”
. . . . . . .
“Ngươi tính đi đâu?” – Kiều Chấn Vũ bình thản hỏi ngược
lại. Không trách được, tòa kiến trúc này rộng không thua kém gì một thị trấn, lại
chỗ nào cũng hệt như nhau, hắn bị lạc cũng là lẽ đương nhiên.
“Ta thấy ngươi không dậy nên tính đưa ngươi cùng về
căn phòng kia, nhưng không tìm được lối đi.”
“Vậy lúc nãy ngươi tới tìm ta kiểu gì?”
“À, thì đi theo mùi ~” – Kiseop gãi mũi bẽn lẽn cười
đáp – “Mùi u hương trên người ngươi rất rõ, ta vừa đi vừa tìm mùi là được.”
Kiều Chấn Vũ nheo mày, thầm nghĩ, thực đúng là ma
nhân.
“Vậy giờ cũng làm thế đi, căn phòng kia có tên ma nhân
áo đỏ đó, dùng ‘mùi’ của hắn tìm đường đi.”
“Có thử rồi, nhưng mà không tìm được. Chắc là mùi của
huynh ấy bị kết giới thanh tẩy tán đi rồi.”
“... Thế ngươi đã đưa ta đi đâu? Đưa ta về lại phòng
phong ấn.”
Kiseop thở dài thườn thượt: “Nếu ta có biết hay có nhớ
thì giờ mình đã không ở đây.”
...
“Này, nói vòng vo một hồi, đừng bảo là ngươi không biết
đường trong viện tử nhà ngươi nha?”
Kiều Chấn Vũ thầm giật mình, nhưng bên ngoài vẫn duy
trì vẻ mặt lãnh đạm, thản nhiên nói: “Đương nhiên ta biết, ngươi nghĩ gì vậy?”
Sự thật là dù đã một mình ở tại nơi này tới mấy ngàn năm và hầu như ngày nào
cũng đi ra ngoài sưởi ấm, tới bên phong ấn phòng, nhưng ngoài những chỗ đó ra
thì hoàn toàn không biết căn viện tử này có những gì, mà cũng không để tâm tìm
hiểu. Đường đi lối lại cũng tương tự, bình thường luôn hào phóng sử linh lực mà
đi thấu qua tường ngăn, nhưng hiện tại dĩ nhiên không thể nào làm vậy. Chung
quy, hiện tại y cũng chẳng hơn gì kẻ mới tới như Kiseop kia, không nhận diện nổi
đây là nơi nào trong hàng ngàn hành lang chằng chịt. Hoàn toàn lạc đường.
“Vậy giờ đi thế nào?”
“... Cứ đi tiếp về phía trước.”
“Được.”
Kiseop vui vẻ nghe theo, nắm lấy thành luân y tiếp tục
đẩy về phía trước. Nhưng đột nhiên một cỗ lực từ luân y phóng ra, nhẹ nhàng đẩy
hai tay của hắn xuống. Kiều Chấn Vũ đưa luân y tiến về phía trước bằng linh lực
của bản thân, đưa tay vuốt thuận lại suối tóc đen đổ xõa bên mình, bình thản
nói:
“Ta tự đi được, ngươi không cần bận tâm.”
Ta, không phải phế nhân.
Nhìn bóng luân y rời đi mang theo Vu Sư cao ngạo, khóe
môi Kiseop lộ ra một nụ cười ngây ngẩn bi thương.
.
Đi hết hành lang đó lại tới một hành lang khác, rồi lại
một hành lang khác nữa, có vẻ như những hành lang này cứ nối tiếp nhau mà trải
dài vô tận, tả xuất hữu nhập, nơi nào cũng đều giống hệt như nhau tạo cho người
ta có cảm giác như đang đi thành một vòng khép kín. Sự kiên nhẫn của Kiều Chấn
Vũ dù có nhiều như biển cũng phải bị bốc hơi cho cạn kiệt, đặc biệt là khi có một
kẻ như Kiseop đi theo phía sau.
Không phải là hắn nhiều lời cằn nhằn gì, thực chất là
chẳng hề than phiền lấy một câu, nhưng cử chỉ hành động lại khiến người khác mất
kiên nhẫn hơn cả than phiền. Hắn nhảy chân sáo hồ hồ hởi hởi đi theo bên cạnh,
không nhanh hơn không chậm hơn mà là ở ngay vị trí thuận tiện cho Kiều Chấn Vũ
nhìn thấy nhất, cái đầu tóc dài lượt thượt cứ chỉa hết bên này tới bên kia, đôi
mắt đỏ rực nhìn trái nhìn phải. Kiều Chấn Vũ không hiểu nổi ở một chỗ mà nơi
nào cũng lặp lại hệt như nhau thế này thì gợi được chút hứng thú vãn cảnh nào,
nhưng cứ mỗi lần tới một hành lang mới là hắn lại ngó trước ngó sau, thỉnh thoảng
hỏi linh tinh vài câu. Tới khi buồn chán rồi thì còn tệ hơn, Kiseop bắt đầu tự
tìm thú vui cho mình bằng nhiều cách, tỉ như khiến móng tay mình dài ra rồi gõ
gõ cào cào vào tường cẩm thạch, phát ra một dàn hợp xướng ghê răng; nhịp nhịp
gót giày xuống mặt sàn tạo nhạc, và thỉnh thoảng tùy hứng hát lên vài câu vu vơ,
hay lôi từ đâu đó ra một con thú kì dị rồi chọc cho nó kêu rầm rĩ.
Rồi tới những trò chơi khác có vẻ yên tĩnh hơn. Ví dụ
một lần, Kiều Chấn Vũ không nghe thấy Kiseop nói gì hay làm gì một lúc lâu, bèn
quay đầu lại nhìn. Vừa vặn thấy hắn đang tỉ mỉ nặn lỗ mũi cho một cái tượng khỉ.
“Chấn Vũ, cho ngươi!”
Kiều Chấn Vũ nghi hoặc nhìn nhìn cái tượng xấu kinh hồn;
có phải tính hù chết người không?
“Ngươi làm cái này để làm gì?”
“Vì chán quá trời ~”
Sau đấy chuyển qua bóc đá lát sàn lên xếp thành dãy
domino. Sau đấy nữa là thu lửa phát lửa trên những cây đuốc treo dọc bờ tường,
khiến ánh sáng trong hành lang vốn đã âm u giờ lại thêm chứng chập chờn mờ ảo.
Sau đấy nữa nữa...
Kiều Chấn Vũ tự hỏi, công phu hàm dưỡng của y đã đi
đâu hết rồi. Ồn ào? Y không quan tâm. Viện tử bị phá? Chẳng can hệ, chỉ cần
không tổn hại tới phong ấn. Thế nhưng kẻ tên Kiseop kia lại chính là vấn đề. Dù
cho y có cố không để ý tới kẻ bên cạnh nhưng rốt cuộc lại sắp chịu không nổi sự
quấy rầy này của hắn. Kiều Chấn Vũ không biết làm phiền lại có thể đa dạng như
vậy.
Thẳng tới khi... một đốm sáng nhỏ xẹt vào gấu tay áo
trắng tinh, và bắt cháy.
“Ấy, xin lỗi!” – Kiseop vội vàng chụp lấy tụ y của Kiều
Chấn Vũ mà phủi tắt đốm lửa kia, cũng luống cuống cầm lấy bàn tay y lo lắng xem
xét – “Chấn Vũ, có sao không? Không bị bỏng chứ? Oa, sao lại lạnh như vậy?”
Kiều Chấn Vũ rút tay về, tận lực trấn áp một luồng nhiệt
khí bốc lên tận đỉnh đầu mà bình tĩnh hỏi, giọng thâm trầm đến cực độ: “Ngươi lại
làm cái gì?”
“Ừm, đom đóm.”
“Gì?”
Kiseop ngoắc ngoắc tay mấy cái, đem lửa trên một loạt
đuốc chạy dài trong hành lang thu về trong tay hắn rồi khiến chúng biến mất, để
lại một trảng tối trải dài. Tối đến mức ngay cả hắn Kiều Chấn Vũ cũng không
nhìn thấy nữa. Khi nhìn thân ảnh nam nhân cao gầy đứng trước mặt chìm vào bóng
tối hôn ám, đột nhiên trong tâm Kiều Chấn Vũ xuất hiện nhiễu loạn. Kiều Chấn Vũ
nhắm nghiền mắt lại, bàn tay phải ghì chặt trước ngực để khống chế tâm của
mình, tuy vậy hô hấp vẫn dần trở nên gấp gáp. Thứ này là gì? Không giống lúc
dung hòa tử linh, cảm giác nhiễu loạn này tựa như xuất phát từ đâu đó thật sâu
trong tiềm thức...
Bất giác tay còn lại đưa về phía trước, tựa hồ muốn
tìm kiếm thân ảnh kia.
“Ngươi sao vậy?”
Hai lòng bàn tay quấn trong băng vải từ trong bóng tối
nhẹ nhàng bao lấy bàn tay lạnh ngắt đang đưa ra, đem nó áp vào thân thể nam
nhân ấm nóng. Nhiệt khí vỗ yên tâm tư rối loạn, bàn tay nắm chặt ngực áo dần thả
lỏng. Cho tới khi Kiều Chấn Vũ mở mắt ra trở lại thì bóng tối xung quanh đã tan
bớt, trong không gian ánh lên những đốm sáng nho nhỏ màu xanh ngọc thanh khiết
dịu dàng. Bóng nam nhân kia cũng nương theo ánh sáng xanh trong trẻo đó mà lại
hiện lên trong đôi mắt đen.
“Chưa buông tay ta ra sao?”
Kiều Chấn Vũ chậm rãi hỏi. Nếu Kiseop cứ chắn trước mặt
như vậy thì hai người bọn hắn sao đi tiếp được đây? Kiseop nghe vậy thì tránh
sang bên cạnh nhưng một tay vẫn nắm tay Kiều Chấn Vũ, bẽn lẽn cười nói:
“Tay ngươi cầm mát mát, ta thích. Ngươi có phiền
không?”
“Không.”
“Tuyệt! Vậy đi tiếp thôi.”
Hai người lại tiếp tục đi trong hành lang, giờ còn có
một đoàn đốm sáng xanh ngọc lấp lánh theo bên người, khiến cho viện tử u tĩnh
có thêm một phần sinh khí. Kiseop dường như tỏ ra rất cao hứng, bước tung tăng.
Kiều Chấn Vũ lặng lẽ nhìn cánh tay quấn kín băng vải
đang nắm chặt lấy tay mình. Mát mát ư? Ngay cả chính y cũng nhận thức được nó lạnh
lẽo tới cỡ nào, chẳng qua bản thân cũng không hề để tâm tới điều đó. Y vẫn tưởng
bản thân không thích bị đụng chạm, nhưng hóa ra... nắm tay cũng không tệ. Ấm
nóng, rất dễ chịu.
Trên mĩ diện bất biến ngàn năm như một, tiếu dung nhàn
nhạt thoáng lướt qua. Kiều Chấn Vũ nghĩ nghĩ, lượng sức mình, cẩn thận điều phối
linh lực, rồi đưa tay còn lại lên vẫy nhẹ. Một chùm tia sáng bạc xuất hiện
trong không trung, đan chéo ngang dọc vào nhau tạo thành một cái bản đồ.
“Oa, đây là sơ đồ viện tử này sao? Lợi hại!”
Không trách sao Kiseop lại trầm trồ như vậy. Nhìn
thoáng qua thì thấy hệt như mê cung, nhìn kĩ hơn một chút sẽ thấy giống tổ kiến
cực đại xoắn ốc nhiều tầng, nếu còn nhìn tiếp chắc phải ngã ra ngất xỉu. Kiều
Chấn Vũ cũng không biết nó đã rộng lớn như vậy; viện tử này cứ trải qua một năm
là lại tăng thêm diện tích. Ở trên bản đồ có hai điểm tròn nhỏ xíu, khoảng cách
ước chừng... ba trăm tầng lầu.
“Ngươi làm cách nào mà đưa ta xuống tận đây vậy?” – Kiều
Chấn Vũ nhíu mi.
“Đâu phải mỗi mình ta?” – Kiseop tỏ vẻ ủy khuất phân
bua – “Ngươi xem, chẳng phải chúng ta đang di chuyển hướng càng lúc càng sâu xuống
dưới sao?”
. . .
“Vậy đi ngược lại.”
“Được!”
Kiseop phấn khởi kêu, đặt tay lên luân y dùng lực xoay
lại rồi nhanh chóng tiến về phía trước. Gặp phải cỗ phản lực từ trong luân y
phát ra cùng ánh mắt lạnh băng của Kiều Chấn Vũ, Kiseop cũng không buông tay
ra, nhăn nhó cười:
“Chấn Vũ, ngươi coi cái bản đồ như mê cung vậy, không
có nó sao chúng ta về tới nơi được? Ngươi chỉ cần coi chừng cái bản đồ đừng để
nó biến mất thôi, còn lại cứ để ta lo.”
“... Ngươi nghĩ ta không lo nổi cái bản đồ cùng với việc
di chuyển của ta sao?”
“A, không phải vậy. Ta đói, về nhanh nhanh chút.”
Liền sau đó Kiseop phóng như đằng vân giá vũ để chứng
thực lời nói của mình. Kiều Chấn Vũ cũng không nói thêm gì nữa, quả thực linh lực
của y đã như ngọn đèn cạn dầu, làm gì cũng không được, đành tùy ý để hắn đưa
đi. Vả lại y cũng không có cảm giác khó chịu khi có hắn ở sau lưng như thế này.
Kiều Chấn Vũ xoa xoa mu bàn tay mình. Hình như, có
chút luyến tiếc gì đó...
“Tới đây được rồi.”
“Ha?”
Tấm bản đồ kết bằng quang tơ vừa tan đi, Kiều Chấn Vũ
đặt tay trở lại lên luân y nhẹ nhàng truyền lực, đem nó tách khỏi Kiseop. Trước
mặt đã là một hành lang với cả trăm cánh cửa đỏ sẫm chạy dài; hai người đã về tới
nơi rồi. Chỉ tay về loạt cửa phía bên tay trái, Kiều Chấn Vũ lãnh đạm nói:
“Cửa thứ bảy tính từ đây, ngươi vào đó đi.”
“Còn ngươi?”
“Ta đi tắm.”
Thanh tẩy sau khi trở về từ phòng phong ấn cũng là một
hoạt động thường nhật của Kiều Chấn Vũ. Mỗi ngày đều đều đặn làm, tuy không
tính là lạc thú gì nhưng ít nhất cũng khiến y cảm thấy thư thái hơn một chút.
Thanh thủy rất tốt, cũng rất đẹp, trong suốt tĩnh tại không tì vết.
Kiseop dường như định nói gì đó, nhưng Kiều Chấn Vũ đã
xoay luân y đi trước rồi, vậy nên cũng đành ngước lên đếm cửa mà bước tới. Đếm
đủ liền dừng lại, đưa tay mở cửa.
Kiều Chấn Vũ cảm thấy kì lạ, phòng ngủ kia gần như đối
diện với dục phòng, sao tiếng bước chân sau lưng lại dừng sớm như vậy? Quay đầu
nhìn lại, vừa vặn thấy kẻ kia đang mở một cánh cửa hắc quang lấp lánh.
Mặt chợt biến sắc.
“Lee Kiseop, không được vào đó!”
Biến mất.
Hắc ám đóng lại.
===
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét