Sáng hôm sau tiểu
yêu hồ Lee Kiseop chậm chạp thức dậy, có cảm giác như đã trải cả trăm năm. Ánh
mắt mơ màng cùng vẻ mặt mờ mịt tố cáo rõ cậu ta còn lâu mới thực sự tỉnh táo được,
một phần lý do khách quan vì tộc yêu hồ được coi là lãnh huyết, tức là, huyết
áp thấp~ Thành thử buổi sáng họ thức dậy được là cả một kì công; còn phần lý do
chủ quan thì có trời mới biết...
“Nhóc con a~” –
anh trai hiền lành Joo In Sung nằm bên cạnh cũng vừa lúc mở mắt, cúi đầu tỉnh
bơ hôn lên làn môi hồng dịu của em nhỏ trước mặt rồi lại tỉnh bơ cười rạng rỡ –
“chào buổi sáng!”
Ngớ ngẩn ngước nhìn
~ nhìn ~ nhìn...
...
Nhớ ra!
“Uaaaaaa!”
“Này đi đâu đấy?
Cậu vẫn còn...”
*Choang!* - em
nhỏ tông vỡ cửa sổ mà chạy mất, để lại cảnh tượng máu me ghê rợn phía sau cùng
với một In Sung trợn mắt há miệng nhìn mấy mảnh thủy tinh vừa lúc lắc vừa rơi lả
tả. Một lúc sau mới ngậm miệng lại được, nói cho hết câu:
“... chưa mặc áo
mà ~”
.
.
“Ư... hức hức...”
“Nín ngay! Lụt
phòng em bây giờ.” – Dongho dữ tợn trừng con cáo trắng đang rúc trong góc
phòng; do chịu hết nổi tiếng khóc than dai dẳng cứ len khắp nhà, thằng bé bật dậy
hùng hổ nắm gáy ông anh họ xa của mình lôi ra, mạnh tay nhét một quả bàn đào
còn to hơn cả khuôn mặt nó vào miệng Kiseop, thô bạo hết sức, rít lên – “Hyung
đã chui vào chân giường của em rồi rên rỉ hơn nửa ngày rồi, còn chưa chán hả?
Ngừng khóc, ngừng khóc ngay cho em!”
“-ong-o... ư
ư.......”
“Hyung muốn nói
cái gì thì nói rõ ràng ra coi!! Cứ như vậy bị người khác khi dễ là phải đạo rồi,
sau này đừng có tới tìm em nữa!”
“Được rồi được rồi,
bé Ho, em nhét đào trẹo miệng người ta thế kia thì nói năng thế nào được nữa?”
– SooHyun từ phía sau lưng ôm lấy eo thằng nhóc đang phát hỏa đầy mình, vui vẻ
kéo nó lại đặng hôn nhẹ lên môi, cười cười nói – “Đang giận dỗi cái gì phải
không? Trút giận vào người khác là không tốt đâu.”
“Hyung bỏ cái kiểu
ăn nói đó đi, tránh ra!”
“Ấy ấy!”
Dongho hình như
đã bị chọc giận tới cực độ, đuôi và tai nó dựng đứng lên bốc cháy bừng bừng khiến
SooHyun phải nhảy vội ra thật xa. Vậy mà cũng không thoát nổi, nghe “Choang” một
tiếng, anh đã bị nó thẳng tay ném đồ vào trúng bụng, và lực ném mạnh tới mức đủ
tông bật Tổng lãnh chiến của Thiên giới bay ra ngoài cửa sổ mà rơi lọt vào tầng
tầng mây phủ trên đỉnh núi. Cho tới khi rơi rất xa rồi SooHyun vẫn còn nghe tiếng
nó hung hăng hét lên:
“Con chuột chết
bầm! Đừng có vác mặt tới đây nữa!!”
A, đúng là cơn
thịnh nộ của hỏa hồ ly ~
SooHyun bị đá khỏi
Hỏa hồ động của Dongho, trong khoảng thời gian lăn long lóc xuống chân núi cứ
không ngừng chép miệng tiếc rẻ, kế hoạch nhân buổi sáng trời còn chưa tỏ đến
thâu hương thế là đã đổ bể nửa chừng mất rồi. Anh chàng tiếc của lăn một mạch đụng
cây đổ cây, đụng người ngã người, hoàn toàn không để tâm đến cái gì khác, mãi
cho tới khi tự mình hết quán tính dừng lại mới chịu uể oải đứng lên, xòe đôi
cánh chiến thần cực uy mãnh tính... bay về nhà mình ngủ cho bớt chán. Dù sao
thì ở nhà Dongho cũng có Kiseop ám rồi, anh quay lại không chừng lại trúng thêm
đạn nữa thì khổ.
*Bộp*
Huh? Sao nghe
như có gì lăn từ trên người xuống đất?
SooHyun dừng bước,
cúi đầu nhìn xuống cái vật dưới chân anh suýt chút nữa đạp phải. Chỉ thấy nó là
một quả cầu lông trắng muốt mịn mịn nhìn rất quen mắt – ngờ ngợ lấy mũi chân đá
nó một cú, cũng liền nghe được một tiếng rên rất quen tai. SooHyun nheo mày đăm
chiêu, cuối cùng cũng nhón tay cầm quả cầu lông lên; anh không nhớ mình có đeo
một quả cầu lông trang trí còn sống và to bự như vậy. Và còn nhìn rất giống một
con cáo đang bất tỉnh đi?
Kì thực là rất
giống một con cáo đang bất tỉnh và ngậm bàn đào.
“Lee Kiseop?!”
Nhớ lại thì thứ
duy nhất Dongho cầm lúc đó chỉ có “viên đạn” này thôi!
...
“Ay!”
Kiseop bật ra một
tiếng kêu đau, mặt đã sớm tái không còn một giọt máu. Thấy vậy SooHyun luống cuống
ngừng động tác lại, rối rít xin lỗi:
“Kiseop, đau lắm
à? Xin lỗi, vì hyung mà liên lụy tới em rồi, không ngờ Dongho nó lại dùng em để
ném như vậy, rất rất xin lỗi!”
“Không... không
phải tại hyung mà. Dongho tính khí vẫn thất thường như vậy.”
“Giận cá chém thớt
là vì anh thật đấy.” – SooHyun ảo não nói, tiếp tục chỉnh lại xương cốt, và cả
khớp hàm cho Kiseop lúc này đã hóa lại thành người; sau cú ném mười phần công lực
của Dongho thì dù là thần thánh cũng không chịu được – “Bé Ho giận anh hôm qua
đã xưng hô khách sáo với nó, rồi lại bảo anh tranh đồ ăn nó thích, thực tình, có
ai không biết đồ ăn ở Hội nghị cứ hết lại đầy đâu? Anh thấy kì thực tám phần là
vì anh đã lỡ ôm vai Bummie... Thôi bỏ qua đi! Chuyện của em sao rồi? Có phải kế
hoạch của Eli thất bại rồi không?”
Kiseop bậm bậm
môi gật đầu, nghĩ lại cái kế hoạch đó liền lập tức đỏ bừng mặt, hai mắt rơm rớm
nước. Không những thất bại, mà thậm chí còn bị “gậy ông đập lưng ông”, kế hoạch
phản pháo khiến bản thân manh giáp cũng không còn.
“Ầy, em sắp lập
kỉ lục về thời gian đi lấy ngọc lệ rồi đó. A không phải không phải, anh nói sai
rồi!” – SooHyun cuống quýt chữa lời, rút ra cả xấp giấy ăn vụng về chấm nước mắt
trên mặt Kiseop, vẻ mặt kinh hoảng dè chừng như đang nhảy vào miệng núi lửa dập
khói – “Đừng khóc nữa, thật đấy, kì thực trên em vẫn còn hai người nữa cơ... Á!
Không phải, là ba người! Đừng khóc nữa mà...”
Kết luận lại, rõ
ràng Tổng lãnh chiến cần phải đi học một khóa dỗ trẻ con! Và nếu được thì thêm
đợt điều trị chứng sợ nước mắt nữa – Chiến thần số một thiên giới này vốn chỉ
quen giải quyết với những pha giận dỗi bạo lực mười phần cùng hỏa khí ngút trời
thôi... Sau hơn nửa giờ cố gắng trong vô vọng, cuối cùng thì SooHyun cũng nghĩ
ra được một câu mang tính chất cải thiện tình hình. Anh xoay mặt Kiseop hướng về
phía mình, miễn cưỡng bỏ qua hàng hàng nước mắt vẫn đang lăn lăn trên mặt người
đối diện mà cười vỗ về:
“Giờ chỉ cần
nhanh chóng lấy ngọc lệ về là được chứ?”
Kiseop ấm ức gật
đầu.
“Vậy thì đi theo
anh!”
SooHyun đưa cậu
bay qua dãy dãy núi đồi, sông dài hồ rộng, vực sâu hiểm trở đều đầy đủ cả, cho
tới lúc Kiseop ngồi trên lưng anh phải tự hỏi có phải mục đích của chuyến đi
này là lượn lờ hóng gió cho khô nước mắt hay không thì hai người mới dừng lại.
Trước mặt cậu là điểm tận cùng của thiên giới: đường chân trời. Trước đây đường
chân trời tồn tại để làm ranh giới giữa thiên giới và địa ngục giới, nhưng sau
khi thiên giới đem quân xâm lược... à, là đem ánh sáng bác ái từ bi tới chiếu rọi
bóng tối thì địa ngục giới đã được sát nhập vào làm bãi chăn thả và tiêu khiển
thường nhật cho Chiến đoàn, cho nên, đường chân trời biến thành một sợi chỉ vô
dụng.
“Đây có phải tổng
đàn Chiến thần của hyung không?” – Kiseop ngồi trên lưng SooHyun mà phóng tầm mắt
ra xa ngoài đường chân trời, từ đây cậu có thể thấy màu cánh hùng ưng trắng xóa
biểu tượng cho Chiến đoàn thiên giới trải ngút tầm mắt – “Sao nó lại cách xa
nơi ở của hyung như vậy? Đi lại không bất tiện sao?”
SooHyun trợn mắt
kinh ngạc nhìn Kiseop, tựa như nhìn dị nhân từ trên trời rớt xuống: “Rất tiện ấy
chứ! Nhà ở đó vừa gần hầm rượu ủ của Eli, có thể thường xuyên vào trộm vài
thùng về uống dần, quan trọng hơn là ngay phía trên Hỏa hồ động của bé Ho nữa!
Và điều tuyệt vời nhất chính là khoảng cách vừa đủ vượt quá giới hạn ngày ngày
tới dựng anh dậy đi làm của con mèo cau có kia...”
“...”
Kiseop thầm nhủ,
có lẽ ấn tượng ban đầu của cậu về người trước mặt này sai hẳn rồi.
“Tổng lãnh chiến,
ngài đang nhắc ‘con mèo cau có’ nào vậy?”
“Óa!!!”
Nghe thấy giọng
lạnh lẽo như băng đặc trưng của Kim Kibum vang lên ngay bên tai khiến Kiseop giật
bắn cả mình, thế nhưng đương nhiên có tật giật mình vẫn là người vừa mới lỡ miệng
nói xấu kẻ khác kia – SooHyun cứng đờ cả người giữa không trung, suýt chút nữa
đã khiến cả hai rớt xuống vì cánh không đập được. Đột nhiên từ phía phát ra tiếng
nói vừa rồi lại dội lên một giọng cười cao vút rất không phù hợp; một bóng người
cao ráo với mái tóc xoăn xoăn nhìn rất buồn cười chẳng biết từ chỗ nào nhảy ra,
lơ lửng ngay trước mặt SooHyun mà ôm bụng cười ngặt nghẽo.
“Xander hyung!”
– SooHyun kêu toáng lên một cách mất kiểm soát, sau khi nhìn trái nhìn phải thật
cẩn thận rồi mới nhăn nhó vuốt ngực nói – “Hyung thật tình, bày trò trêu người
khác vậy là vui lắm sao?”
“Đương nhiên rồi,
sẵn dịp vừa học xong chưa có người thử nghiệm đó.” – Xander đắc ý bưng miệng cười
chỉ tay vào khuôn mặt trắng bệch cắt không còn một giọt máu của SooHyun, rõ
ràng khi nãy đã bị dọa không nhẹ chút nào – “Coi coi Kiseopie, hyung giả giọng
chuẩn luôn phải không?”
“Hyung đợi đó,
coi Bummie biết hyung giả giọng nó đi làm trò cười xem.” – SooHyun phản công lại,
nhếch môi cười gian giảo. Đáng tiếc Xander hoàn toàn không để tâm nữa, anh lúc
này đã trôi tới bên cạnh Kiseop, toe toét cười:
“Seopie! Lâu lắm
không gặp!”
“Chúng ta vừa gặp
nhau hồi hôm mà.” – Kiseop ngơ ngác nói, cậu nhớ rõ ngay trước Hội nghị thượng
tiên Alexander đã bất thần nhảy tới trốn sau lưng In Sung để tránh sự truy đuổi
gắt gao của Eli, như vậy cũng gọi là lâu sao? – “Hyung lại trốn Eli đi đấy à? Cậu
ta lúc nào cũng dính lấy hyung như cái bóng kia mà.”
“A đâu có, là Eli
mệt nên mới nhờ anh tới gặp cậu đấy chứ. Cậu ta nhắn ‘xin lỗi!’ và gửi tặng mười
ngàn cái dập đầu tạ tội vì chuyện hôm qua.” – Tầm mắt Alexander trượt xuống bên
cổ Kiseop khiến mặt cậu trong chớp mắt vừa nóng vừa đỏ bừng bừng. Anh che miệng
nín cười, từ trong tay áo rút ra vài cái bình nho nhỏ, nói liến thoắng – “Còn
cái này là quà mừng cậu ta gửi cho In Sung của cậu đây... Ấy, không được mở ra
coi! Cứ về đưa anh ta thế thôi, Eli có ghi chú cách sử dụng trong đó rồi.”
Kiseop đưa tay
đón lấy mấy cái bình ngọc, trí tò mò nổi lên như sóng cuốn phăng luôn cơn giận
đối với In Sung, nghĩ bụng sẽ không mở ra nhưng khi về tới nhà nhất định hỏi bằng
được, In Sung chắc chắn sẽ nói thôi. Mà... mặt cậu đã nóng lại càng nóng hơn, Xander hyung vừa nói ‘In Sung của cậu’...
Lại còn, hình
như chính Kiseop cũng tự nhận chỗ của In Sung là “nhà”.
...
“Này, vậy mấy đứa
ở đây làm gì vậy? Vãn cảnh hả?”
Alexander hào hứng
hỏi, cũng khiến Kiseop giật mình nhớ ra chính cậu còn chưa biết bản thân tới
đây để làm gì. Vậy nên cậu cũng hào hứng đợi nghe luôn. SooHyun nhăn mặt nói:
“Em là chủ nhân
của nó, còn vãn cảnh cái gì? Bọn em tới đây để giúp Kiseop lấy được ngọc lệ
mà.”
“Ở bãi tập trận
này á?”
“Nah, không
đâu.” – lắc lắc một ngón tay trước mặt Alexander rất kiểu cách, đôi cánh trắng
của SooHyun mạnh mẽ sải rộng hơn, chậm rãi đưa anh và Kiseop hạ xuống thấp dần
– “Là ở đây cơ ~”
Theo hướng tay
chỉ, Alexander và Kiseop cùng cúi đầu nhìn xuống một khe núi hẹp nằm tại đường
chân trời, ngay dưới chân cầu vồng. Khác hẳn với thánh khí ngập tràn xung quanh
Tổng đàn Chiến thần, từ cái hẻm bé tẹo này tỏa ra một loại khí tức rất cổ quái,
không trắng không đen, chẳng chính cũng chẳng tà, khiến cho người ta nhìn vào
liền thấy ghê răng. Trong lúc SooHyun từ từ bay vào màn khí màu xám bạc đó,
Kiseop vội vàng soát lại kiến thức thiên giới cậu đã sống chết học thuộc trước
đây, lập tức hiểu ra nơi mình sắp tới là chỗ nào. cũng liền được trưng dụng để
làm nơi sám hối cho những linh hồn lầm lạc vân vân. Tóm lại, hầm ngục thì vẫn
hoàn hầm ngục.
Kiseop có chút
lo lắng, không phải SooHyun thấy cậu phiền nhiễu quá mà tống vào ngục luôn đó
chứ? May là cậu cũng không phải nêu cái thắc mắc ấy ra; thành thực mà bàn, nếu
đi cùng một người như Alexander thì còn chẳng phải mở miệng nói bất cứ điều gì
nữa. Con người này chính là một cái máy nói biết đi!
“Này sao lại đi
vào chỗ này thế? Đừng nói em muốn bắt giam hyung nha, hyung chưa có làm gì đụng
tới Chiến đoàn đâu đấy, hyung chỉ có tháo bánh xe, bẻ sừng ngựa, vẽ mặt bôi
râu...”
“Thông Thiên giả
như hyung rảnh thật đấy nhỉ?” – SooHyun phẩy tay ngắt lời Alexander rồi nhanh
chân lủi vào miệng khe núi thật nhanh, nhưng dù thế nào cũng không thoát nổi –
“Hyung nếu sợ bị em bắt thì còn theo vào làm cái gì? Tội của hyung sợ rằng mười
nhà ngục cũng không chứa nổi...”
“Nếu không phải
để bắt người thì vào ngục làm cái gì?”
“Em đã nói rồi
mà, vào đây để giúp Kiseop tìm cách đoạt ngọc lệ đó.” – SooHyun ngao ngán đáp lời,
có vẻ cực kì, cực kì mất kiên nhẫn. Nhưng như mọi khi, Alexander đều phớt lơ hết,
cũng vừa hay những thắc mắc của anh ta cũng là câu hỏi chung của mọi người.
“Vào ngục để
giúp Kiseop đoạt ngọc lệ ư? Không lẽ tính thả ma ra nhát In Sung?” – Alexander
chống cằm làm bộ suy tư, trong khi miệng vẫn nói không ngừng – “Ý này có vẻ được
đấy, ma thì ai mà chả sợ.”
“Không được đâu,
em thử rồi.” Giờ tới lượt Kiseop chán nản lên tiếng, trong đầu thầm hồi tưởng lại
cái cảnh nhát ma In Sung vừa mới diễn ra mấy ngày trước. Cậu đã tốn bao nhiêu
công lực mới làm được tóc mình hóa trắng, khoác thêm một cái áo vải xô cũng trắng
toát ở bên ngoài, vậy mà anh ta chẳng những không sợ gì mà còn giả bộ im lìm hù
dọa lại cậu... Mà ngẫm lại, tại sao lần nào lên kế hoạch đoạt ngọc lệ thì người
hao tốn nước mắt lại đều là cậu cơ chứ?!
“Oaaaaa đừng ăn... ăn thịt ta... hức hức...
ta xin lỗi, xin lỗi, lần sau sẽ không giả ma dọa ngươi nữa... ư...”
“Xin lỗi nhóc, tôi không ngờ cậu lại sợ
đến vậy.” – In Sung bày ra vẻ mặt vô tội hết sức, cúi người bê tên nhát gan
đang cuộn tròn một cục và run lập cập trong góc lên ôm vào trong tay, ra sức vuốt
ve dỗ dành – “Xin lỗi, tôi không ăn cậu đâu, đừng sợ mà.”
“Đồ ác nhân... ư ư... giờ sao ta dám ngủ
một mình nữa...”
“Vậy thì... đêm nay cứ ngủ cùng tôi đi,
không sao đâu.”
Còn cái gì không
sao đâu?! Rõ ràng... rõ ràng hắn có ý đồ muốn đem ta ra ăn sạch sẽ mà!
“Không phải để dọa
ma đâu.”
“Thế là cái gì?
Trời ơi đừng úp mở nữa mà!” – Alexander mất kiên nhẫn hét váng lên. SooHyun vẫn
giữ nguyên thái độ trịnh thượng đó, không hề che dấu một ý cười đắc ý hết sức
lướt qua khuôn mặt. Anh đặt ngón trỏ lên miệng “suỵt” một cái rất kiểu cách, tiếp
tục dây dưa:
“Dưới rãnh chân
trời này ngoài hầm ngục giam giữ u linh ra thì còn gì khác nữa?”
“Ai mà biết được
~” – “Phòng nến!”
Alexander và
Kiseop cùng trả lời, rồi cùng trợn mắt nhìn nhau. Cả hai theo đuổi hai luồng suy nghĩ trái chiều: Trên đời lại có tên tiên nhân nào biết/không biết cái chỗ này sao??
“Đáp đúng rồi, Kiseop.”
– SooHyun hào hứng búng tay, chân cũng bước nhanh thêm một chút – “Chúng ta sẽ
tới nơi quyết định sinh tử của người trần.”
“Này này, tới đó
làm chi? Chúng ta cần In Sung khóc chứ đâu phải giết anh ta đúng không? Người
chết rồi thì khóc sao được nữa?”
Nghe Alexander nói
vậy, Kiseop hít mạnh một hơi, tay chân bỗng nhiên phát lạnh. Giết In Sung ư? Cậu
dù giận anh nhưng cũng đâu có ý định làm như vậy, chưa từng có ý định đó, dù thế
nào đi chăng nữa. Kiseop có cảm giác rằng nếu làm gì thương tổn đến người con
trai này thì cậu cũng chẳng thể yên ổn thành tiên được. Người nắm giữ ngọc lệ của
cậu...
“Ừ thì là vậy,
nhưng người không chết sẽ khóc, phải không?”
SooHyun nhẹ cười.
Anh bình thản dùng một tay đẩy cánh cửa bằng nham thạch lớn cỡ một trái núi nhỏ;
từ đằng sau cánh cửa đó, ánh sáng của hàng vạn ngọn nến nến chập chờn hư ảo
tràn ra ăn mòn bóng tối của khu hầm ngục. Căn phòng nến, lãnh địa tối mật thâm
sâu nhất của thiên cung... mỗi một ngọn nến ngắn dài khác nhau ở đây biểu thị
cho một sinh mạng trên nhân giới. Ngọn lửa sinh mạng của con người phàm trần chỉ
cần phẩy tay là có thể dập tắt rồi...
“Người ta sẽ
khóc khi thân nhân gặp nạn.”
“...” – Kiseop đảo
mắt bồn chồn một cách khó xử, hồi lâu mới tìm được từ thích hợp để nói – “Nhưng
mà, lạm sát sinh mạng vì việc riêng chẳng phải là phạm pháp sao?”
“Không sao đâu,
em được Tổng Lãnh chiến cấp phép cơ mà.” – SooHyun thản nhiên nói – “Với lại kì
thực ở đây cũng có người phải lo chuyện đi dập bớt vài ngọn nến mỗi ngày, em thổi
hộ một ngọn bọn anh còn phải trả công đó.”
“Thật sao?”
“Ừ, yên tâm đi!”
– Cười sáng láng – “Cơ mà... Xander hyung sao im hơi lặng tiếng quá vậy? Anh ấy
đi đâu rồi?”
“Ở đây.”
Đột ngột từ sau
lưng hai người, lại một lần nữa, vang lên chất giọng so với băng tảng ở nhà Bà
chúa tuyết còn lạnh hơn gấp năm, và đáng sợ cỡ một trăm lần. Mặc dù biết đó là
Alexander giả giọng gạt người nhưng Kiseop vẫn bị dọa cho lạnh sống lưng, là giọng
nói hữu thanh như vậy mà vang lên không hề có chút cảnh báo, trong bóng tối lập
lòe nghe như ma quỷ hay âm hồn bất tán vậy. Bản lĩnh nhại Kibum của Alexander
thực đã đạt đến mức xuất quỷ nhập thần rồi.
“Hyung à, đừng
có hù người như vậy nữa, cái giọng ghê rợn đến trẻ sơ sinh cũng phải nín khóc như
vậy...”
SooHyun sau khi
vừa mới quay đầu thì bỗng câm nín hẳn, ngay tới một hơi thở cũng không phát ra
nữa. Thấy vậy Kiseop cũng vội quay lại nhìn, vừa vặn nhận ra... người trước mặt
đúng là Alexander, thế nhưng, anh ta đang bị túm gáy dựng lên chứ không phải tự
đi đứng bình thường. Vẻ mặt Alexander vạn phần ủy khuất, miệng cũng bị băng
dính dán chặt lại, chỉ có thể đảo mắt nhìn về phía sau như sắp khóc tới nơi. Ở
bên tay phải phía sau anh ta là một cậu thiếu niên vóc người mảnh khảnh và mái
tóc lấp lánh như sợi ánh sáng, đó là Bạch hổ thiên tinh Kevin Woo; khuôn mặt cậu
ta lúc này vừa bẽn lẽn vừa ái ngại, gò má ửng hồng kiều diễm không sao tả hết,
lại còn... y phục thoạt nhìn tưởng bình thường nhưng lại có chút xộc xệch, cổ
áo chưa kịp cài, để lộ ra trên làn da trắng muốt một dải hồng ấn mới tựu thành.
Kiseop vừa nhìn đã đỏ mặt quay đi – trải qua một đêm dài bằng cả năm ngày, cậu
đã rõ ràng những dấu vết kia là loại chuyện gì.
Nếu vậy, người
đang nắm cổ Alexander chỉ có...
“Tổng Lãnh chiến
đại nhân, có phải ngân quỹ Chiến đoàn ta bị thâm hụt chỗ nào hay không mà ngài
lại mở dịch vụ thăm quan cái đáy vực tối tăm này của ta vậy?” – Từ trong bóng tối
bước ra một bóng nam nhân tóc đen thẳm màu hắc ám, áo bào toàn thân cũng là màu
đen, áp lực bức người. Trên bờ môi mỏng thanh lãnh khẽ lộ ra một nụ cười vặn vẹo
– “Đã vậy còn để khách chạy loạn khắp nơi
nữa, ngài làm như vậy có phải muốn kẻ có cái giọng ‘ghê rợn đến trẻ sơ sinh
cũng phải nín khóc’ ta đây tận tình làm
hướng dẫn viên du lịch hay không?”
Là hàng thật rồi!
...
Kết quả của việc
‘chạy loạn khắp nơi’ mà vị khách không mời Alexander được nhận là một buổi thăm
quan cùng “thực nghiệm” miễn phí tại khu thẩm tra của rãnh chân trời, nghe nói,
trước kia nó là tầng địa ngục thứ mười chín. Còn được đích thân Chấp pháp trưởng
của Chiến đoàn Thiên giới – Thánh vực linh sơn miêu Kim Kibum ưu ái hộ tống qua
từng gian một, tổng cộng là một trăm lẻ tám gian! Còn gói tặng kèm cho người đã
“có công dẫn khách vào cho hướng dẫn viên” tức Shin SooHyun là cơ hội được nhìn
tận mắt những cực hình tàn khốc nhất của Chiến đoàn. Dù SooHyun là tổng chỉ huy
thật, thế nhưng nhìn vào vẻ mặt trắng xanh của anh ta là đủ biết vị Chiến thần
số một Thiên giới này chưa từng bỏ công tản bộ xuống khu hành chính nhà mình.
Và dù cho Kim
Kibum kì thực là cấp dưới của SooHyun, cấp bậc trên thiên giới so ra cũng kém
Alexander nhiều, thế nhưng lại nói, nhìn vào vẻ mặt anh lúc này là đủ biết thà
đắc tội với Thông Thiên giả và Tổng Lãnh chiến Thiên giới tối cao cũng đừng chọc
vào mèo rừng. Càng không nên ngăn mèo rừng cào người xả hận, nếu không muốn nó
cào chết mình.
Xem thảm trạng của
Alexander hiện tại là biết Kibum lần này đã giận đến cực điểm. Và Kiseop nhận
ra một điều, thì ra làm thần bất tử, không-thể-chết [ và bị bịt miệng rồi cũng
không hét được ] đôi khi cũng chẳng phải điều hay ho gì. Với khán giả cũng vậy.
“Ưm... Khụ khụ!”
“Cậu có sao
không?” – Kevin ngồi xuống bên cạnh dịu dàng vỗ lưng cho cậu, hạ giọng thì thầm
một cách áy náy – “Xin lỗi, lại làm liên lụy tới cả cậu nữa. Để mình đưa cậu đi
ra ngoài cho thông thoáng chút nhé?”
Kiseop bụm miệng
gật đầu lia lịa, mừng rỡ nhìn Kevin như thể gặp được cứu tinh. Cậu ta cũng mỉm
cười đáp lại cậu, nụ cười thiếu niên ngây thơ thuần khiết tựa như một thiên thần,
đẹp đẽ là vậy, thế nhưng đặt vào hoàn cảnh này lại khiến người khác lạnh sống
lưng. Kiseop cẩn thận đánh giá lại người con trai tóc vàng óng trước mắt – quen
biết chút ít trước đây, cậu vốn đã có cảm tưởng người này rất, rất khó dò, và
giờ thì khẳng định chắc chắn rồi. Có thể trong khung cảnh tối tăm ngập tràn
hình cụ thế này, hai mắt vẫn nhìn đồng bạn của mình bị xé ra từng mảnh rồi ráp
lại, ráp lại để tiếp tục lăng trì hành hạ, rút xương bẻ gân, nói chung thê thảm
không để đâu cho hết, vậy nhưng trên khuôn mặt thánh thiện chân lương của Kevin
ngoài vẻ quan hoài dành cho cậu ra thì hầu như không còn gì khác, khóe miệng xinh
đẹp vẫn vẽ lên được nụ cười “ngây thơ” như thể tất cả chỉ đang uống trà mà thôi
– hiển nhiên cậu ta cũng chẳng phải người bình thường. Kì thực cũng chẳng có thể
khó hiểu, ái nhân duy nhất của đại ác ma số một thiên cung làm sao mà “bình thường”
cho được?
“Đi, mình ra
ngoài thôi.”
Kevin ôn nhu đưa
tay đỡ Kiseop dậy, cũng phủi sạch bụi bặm bám trên áo bào cho cậu nữa. Ánh mắt
Kiseop dịu lại – aida, bất-bình-thường thì cũng có sao đâu, Kevin dù hơi tỉnh
bơ một chút, “vô tư” một chút thì vẫn là một người bạn rất tốt, chẳng bao giờ
hãm hại ai...
“Kevin, Kevin...
Anh đi với!” – SooHyun lết thân tàn tới, dùng ánh mắt cực kì đáng thương mà khẩn
cấp van cầu – “Anh cũng cần không khí trong lành... Đi, ba người chúng ta về
nhà anh uống rượu thôi!”
“Sao thế được,
SooHyun hyung ~” – Kevin phẩy tay cười rạng rỡ, ngoan hiền mà đáp lại – “Lâu lắm hyung mới tới đại bản doanh
chơi, phải để bọn em pha trà khoản đãi rồi mới đi chứ.”
“Ấy, không cần uống
trà...” Để Kibum pha trà cho chắc phải tổn
thọ mười ngàn năm!
“Không được.
Kibum ah ~”
Xuyên qua phòng
thẩm vấn dài cả chục trượng, tiếng gọi kiều mị của một tuyệt đại mĩ thiếu niên
vang lên như hồi chuông báo tử - tiếng hình cụ chợt ngừng lại, và SooHyun cũng
trở nên trắng xác như thể sắp ngã ngửa rồi biến thành thây ma tới nơi. Chỉ vừa
nghe một tiếng gió rất khẽ, thân ảnh nam nhân đen thẫm đã xuất hiện trước mặt
ba người. Mỉm cười xoa nhẹ mái đầu vàng óng ả của Kevin, Kibum nhẹ giọng hỏi:
“Có chuyện gì vậy?”
“SooHyun hyung
muốn rời đi, em không giữ lại được.”
Kevin dụi đầu
vào bàn tay Kibum, dáng điệu ngoan ngoãn như một con mèo. Kiseop ngẩn người
nhìn cậu ta, và SooHyun thì chết lặng.
Kibum nhếch môi
cười âm độc:
“Tổng Lãnh chiến,
ngài muốn đi đâu sao?”
“... Không.”
“Ta nghĩ ngài lâu
lâu cũng cần phải kiểm tra độ nhạy của những hình cụ này mới hợp đạo.”
...
Được rồi, ít nhất
thì Kevin không hại cậu đi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét