11 thg 1, 2012

Phong ấn môn - Đoạn 5

“Giờ thì chết đi, tên phản bội.”



Đoạn 5:


“Chấn Vũ, có sao không?”

“Không sao. Ngươi cứ đi đi”

Kiều Chấn Vũ nhắm nghiền hai mắt, cực lực áp chế ma tâm của mình. Xung quanh tiếng gió rít lên vù vù, là Kiseop đang đưa y về lại căn phòng chứa phong ấn. Ma khí ở đó bốc lên mạnh mẽ quá, Kiều Chấn Vũ nhíu mày thầm ước lượng, đoàn hắc ma kỵ kia nhân số phải tới mấy ngàn, đằng sau chúng vẫn còn dày đặc ám khí từ Ma Vực. Hiện giờ vì kết giới thanh tẩy đã bị phá vỡ, y không thể tùy tâm chi phối linh lực đã phân tán trong tòa viện tử này được, bằng không ma nhân chỉ cần tới gần đầu kia của phong ấn ở Ma Vực đã bị thanh tẩy rồi chứ đừng nói tới việc đặt chân vào nơi của y. Kim Kibum kia hẳn đã tính toán thời gian rất chu đáo, kết giới vừa vặn biến mất chưa kịp khôi phục thì liền mở cửa phong ấn cho ma nhân tràn vào. Kiều Chấn Vũ cười nhạt, y khi nào đã quên mất kẻ kia cũng là Ma nhân?

Bỗng nhiên nghe thấy tiếng gió vang lên sau gáy, Kiều Chấn Vũ nghiêng đầu né ra, tay vừa vặn bắt được một chưởng của Kiseop đánh xuống. Y nghi hoặc nheo mắt hỏi:

“Ngươi đang làm cái gì?”

“Chấn Vũ, ta nghĩ ngươi nên tránh đi...” – Kiseop ở bên cạnh ngập ngừng nói, tốc độ di chuyển có vẻ như cũng chậm lại – “Ta biết Kibum đang tính toán cái gì. Linh lực của ngươi vừa hao tổn rất lớn, chuyện này chỉ cần mình ta ra mặt là được.”

“Không cần. Trách nhiệm của Vu Sư ta là thanh trừ toàn bộ những tên Ma Vực đặt chân tới nơi này.”

“... Nhưng rất có thể đó đều là chiến hữu và đồng bạn quan trọng của ta.”

Kiều Chấn Vũ im lặng không nói. Chiến hữu và đồng bạn ư? Kiều Chấn Vũ đã không còn suy nghĩ Kiseop tính kế hại mình nữa rồi, nếu vậy thì từ trước vốn đã có rất nhiều cơ hội; nghĩ tới đây y mới chợt nhận ra sự đề phòng của mình đối với hắn đã hoàn toàn biến mất từ lúc nào, thản nhiên thân cận tựa như đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa rồi. Ghép nối với việc ngày hôm qua, nếu đoàn hắc ma kia là người của Kiseop, vậy có lẽ là tới đưa hắn về. Thế nhưng vì sao lại cần có người đưa về? Là vì Ma Vực bất ổn, hay chẳng nhẽ... hôm qua hắn đã cự tuyệt Kibum?

Y trầm mặc một hồi, sau cùng nói nhỏ:

“Đã biết. Ngươi cứ để ta cùng tới đi.”

“Ý ta là... họ nhắm tới sinh mạng của ngươi, Chấn Vũ. Vì ta....”

“Ngươi nghĩ ta yếu đuối như vậy sao? Ta đã nói không sao.”

Kiên quyết ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt người bên cạnh, y hài lòng khi thấy trong mắt hắn phiền muộn dần dần lắng lại, trở về bình ổn. Kiseop cười cười có chút ái ngại, hắn quả thực đã lo lắng quá mà quên mất nam nhân bên cạnh dù thanh tĩnh như thế nhưng lại cao ngạo đến chừng nào. Y đương nhiên sẽ không nghe lời hắn, từ trước kia đã luôn vậy rồi...

“Vậy tới thôi.”

Xuyên qua tầng đá cẩm thạch cuối cùng, căn phòng phong ấn tràn ngập hắc khí hiện lên trước mắt. Kiseop phất tụ y đánh tan đi một phần hắc khí xung quanh Kiều Chấn Vũ, đôi huyết mâu đỏ thẫm rực lên hướng về phía trung tâm của nguồn ma lực kia. Quả nhiên đoàn hắc kỵ kia chính là lực lượng của hắn, người ở vị trí chủ soái còn là đại huynh Kevin Woo, thế nhưng tại sao...

Bàn tay đang nắm lấy cổ tay Kiều Chấn Vũ bỗng giật mạnh một cái, thông qua kết nối giác quan y cảm nhận được hắn đang bàng hoàng kinh ngạc đến thế nào. Trong mắt y cũng đang hiển hiện hình ảnh có được từ Kiseop: nổi bật trong hắc khí cuộn xoáy ở kia là một thân ảnh nam nhân kim quang rực rỡ, suối tóc tơ óng mềm đổ xuống bên người tựa như được ánh sáng đúc kết lại, dung mạo thuần khiết trong trẻo đến tận cùng. Kia là ma nhân ư? Dường như so với thần nhân Thần tộc còn rạng rỡ hơn nhiều lần, quang mang tỏa ra từ người nam nhân ấy lại không quá chói lọi như Thần tộc mà thật nhu hòa dịu êm, nổi lên trong bóng tối mà cũng đồng hóa vào bóng tối.

Thế nhưng ngay giữa thiên cảnh thánh khiết đó lại nổi lên một vết gợn rất không thuận mắt, màu đỏ thẫm nhiễm sâu vào ngân sắc bạch y tinh khôi, từ trên khóe môi tú lệ máu cũng chậm rãi chảy dài xuống cần cổ trắng bệch hơi ngửa lên không chút phòng bị. Một bàn tay xanh thẫm giống như móng rồng đang ở tại chiếc cổ ấy mà ve vuốt, móng sắc lướt qua cắt vào làn da trơn mịn những đường máu sâu dài.

Vậy nhưng nam nhân kia lại không có một chút động tĩnh nào, tựa như con rối đã cắt dây. Kiều Chấn Vũ thầm nghĩ, người đó nếu không phải là vật vô tri, thì hẳn đã chết rồi.

“Giết hắn.”

Một tiếng cười ma quái lạnh lùng giáng xuống. Kiều Chấn Vũ cảm nhận được nhiều nguồn kích lực cùng xuất ra, hướng thẳng tới trung tâm gian phòng. Cùng lúc ấy người bên cạnh y chợt động, bàn tay buông ra khiến kết nối giác quan bị cắt đứt, chớp mắt thân ảnh đã biến mất vào tầng khói bụi cùng ám khí dày đặc. Một tiếng nổ thật lớn vang lên khiến sàn phòng rung chuyển, hắc khí vần vũ bị thổi dạt ra tạo thành một khoảng trống quang đãng, liền khi đó Kiseop đã quay trở lại bên Kiều Chấn Vũ. Trên tay hắn còn mang theo một người nữa. Kiều Chấn Vũ liếc mắt qua kẻ đó thật nhanh, chỉ thấy một thân trường bào đỏ rực bị máu tươi nhuộm thành một màu nâu thẫm, mái tóc đen rất dài ướt rượt che phủ hầu hết thân mình, hắn hiển nhiên là Kim Kibum. Y nhíu mày; kia là ma nhân luôn luôn mang trong mình sự cao ngạo cường ngạnh đến thuần khiết của bóng tối ư? Tại sao hiện giờ lại chẳng còn chút dư quang nào của khí chất khi đối mặt với y vậy?

“Hắn chết rồi sao?”

“Không, ta vừa kịp kéo huynh ấy ra.” Kiseop đáp, thận trọng hạ Kibum xuống để hắn dựa vào người Kiều Chấn Vũ, còn bản thân giương một tay ra chắn trước mặt cả ba. “Giúp ta trông chừng huynh ấy.”

Dọc theo đường khuỷu tay xuất ra một cặp hắc phong nhận cương mãnh mà linh hoạt thập phần, ở trước mặt tựa như một con đại xà hung mãn phóng thẳng về tầng hắc khí đang cuồn cuồn tràn tới. Chỉ thấy trước mặt từng đoàn hắc thiết kỵ bị lưỡi hắc phong thọc sâu vào cuốn lấy, tức thì thân thể bị đánh nát ra, ở trên không trung bung tỏa đóa đóa huyết hoa uốn lượn phun trào. Tuy vậy từ hướng Ma Vực hắc ma vẫn cứ tràn lên hết lớp này đến lớp khác, tưởng chừng như là vô tận. Khoảng không quang đãng phía trước ba người từng chút một thu hẹp lại; từ tứ phía, hắc khí bắt đầu bủa vây. Kiều Chấn Vũ biết Kiseop quả bất địch chúng, hơn nữa khi nãy hắn cách không tập kích Kibum cũng đã hao tổn không ít ma lực. Hiển nhiên hắn không duy trì được bao lâu nữa. Kiều Chấn Vũ thầm điều vận linh áp của bản thân kết hợp với tòa viện tử này, thế nhưng vẫn không đủ để tạo ra kết giới thanh tẩy.

Bỗng nhiên trong tiếng xung sát kịch liệt truyền ra một điệu cười khinh khỉnh lãnh tà:

“Ra tay thật quyết tuyệt thâm độc, ngài khiến ta bội phục đấy. Bọn chúng toàn bộ đều từng là hạ cấp của ngài mà.”

Đoàn hắc ma dần dần tản bớt khỏi vòng chiến, để chừa lại khoảng trống rộng rãi như trước. Từ phía sau, tiếng vó ngựa nhàn tản tiến tới gần. Ánh mắt Kiseop đột nhiên biến chuyển, từ cơn chấn động mãnh liệt của không gian xung quanh người hắn Kiều Chấn Vũ có thể cảm nhận được kẻ ngốc luôn dịu ngoan như một con mèo nhỏ kia giờ đang phẫn hận đến cực điểm. Cùng lúc đó thiết mã đặc biệt cao lớn mang theo người nam nhân tóc vàng kia đã bước ra vùng sáng trước mắt ba người.

Kiều Chấn Vũ lẳng lặng quan sát ma nhân đang cầm cương phía sau. Dung mạo tuy rằng cũng thật tuấn lãng thế nhưng nước da toàn thân tái nhợt tựa như ngâm nước lâu ngày, đặc biệt đôi cánh tay từ khuỷu trở xuống xanh thẫm một màu, vuốt sắc bén nhọn, hẳn là một long tộc ma nhân. Một tay ôm gọn thi thể nam nhân tóc vàng vào ngực tựa như bồng một con búp bê chơi, kẻ kia từ trên ngựa nheo mắt nhìn xuống một cách ngạo mạn, khóe môi cong nhếch lên hướng về phía Kiseop giảo hoạt cười:

“Không cần ta đi tìm ngài cũng tự xuất hiện, thật đa tạ.”

“Kẻ phản bội chúng ta, là ngươi.” Kiseop đanh giọng lạnh lùng nói. Thế nhưng kẻ kia lại không hề tỏ ra nao núng, tiếu dung nhàn nhạt phóng túng vẫn hiển hiện trên môi, thoải mái nói:

“Ta đâu có phản bội. Căn bản ta chưa bao giờ là người của ngươi hết.”

“Ngươi...”

“Ta chỉ thuộc về một mình Ma Vương mà thôi.”

Kiseop nghe tới đó có chút sững sờ, tâm ý xoay chuyển rất nhanh, biểu tình trên khuôn mặt bỗng chốc từ phẫn hận chuyển thành thê lương. Nếu đã như vậy, khó trách hắn ta... Ánh mắt u uẩn chuyển tới vết thương trống rỗng trên ngực nam nhân tóc vàng, cười thê lương: “Nhưng ta không thể ngờ được ngươi lại ra tay với đại huynh Kevin, năm trăm năm trước tại Ma Vương cung huynh ấy chính là người đã thu nhận ngươi. Ta vẫn luôn nghĩ ngươi ngưỡng mộ huynh ấy.”

Năm trăm năm trước ư? Mốc thời gian này...

“Đúng vậy. Ẩn điện điện chủ, Quang Luân hộ pháp Kevin Woo, con người này luôn khiến ta ngưỡng mộ đến phát điên.” Hai ngón tay xanh thẫm lướt nhẹ trên đường gò má lần xuống dưới cằm, nhẹ nhàng nâng lên cần cổ trắng muốt nhiễm huyết mà kề môi nhấm nháp những vết thương mới mở ra. Dường như cảm nhận sự bất động không sinh khí của thân thể trong tay khiến hắn thống khoái, long tộc ma nhân ngẩng đầu lên chăm chú nhìn vào khuôn mặt tuyệt lệ mà lạnh lẽo kia, nhẹ giọng thì thầm: “Ta đã luôn muốn có được hắn. Dung mạo đẹp đẽ này, năng lực cực đại này. Tất cả những gì thuộc về nam nhân này ta đều muốn cả.”

Bỗng nhiên Kiều Chấn Vũ cảm thấy áp khí bên người mạnh mẽ chấn động, liền đưa mắt tìm kiếm. Là gì vậy?

“Nếu thế ngươi đâu thể hủy diệt huynh ấy như thế này? Làm vậy thì ngươi được cái gì?”

“Đương nhiên là trả thù.”

Nụ cười tà lãnh trở nên âm độc đến cực độ. Mạnh mẽ kéo cằm nam nhân phía trước lên cao, hắn cúi đầu hôn thật sâu xuống đôi môi thanh mĩ, giờ đã lạnh cứng nhợt nhạt.

Ngay một giây sau Kiều Chấn Vũ biết được rung động ma áp kia là gì.

“Aaaaaaaaaaaa –––––––––!!!”

Một tiếng gào cuồng loạn vang lên chấn động tòa viện tử, từ đó vọng khắp tam giới, nhận chìm ánh tà dương ảo não cuối ngày vào biển bi ai. Phàm nhân dưới đất chỉ nghe thấy phong thanh cũng đã tay chân bủn rủn, ghê rợn chẳng khác nào tiếng gầm thống hận quằn quại của mãnh thú bị dồn vào đường cùng, lại cũng thê thảm tựa như nước mắt của ác ma, tê tâm liệt phế.

Bóng trường sam quất vào không trung để lại đường dư ảnh đỏ thẫm như máu, một nguồn kình lực khổng lồ sượt qua người Kiều Chấn Vũ, tốc độ kinh nhân. Trong sát na ngắn ngủi đó, đôi đồng tử hắc diệu luôn thanh tĩnh như mặt nước lại thoáng hiện lên nét kinh ngạc đến sững sờ; thì ra từ trước tới nay chưa bao giờ hắn xuất toàn lực. Cái gọi là ‘lực tấn công tuyệt đối’ là vô tận như vậy sao? Thế nhưng hắn rõ ràng đã bị thương đến kiệt lực, thứ ma lực khổng lồ đến thế kia là từ đâu mà có?

Tiếng gào thét bên tai dữ dội tới cực độ, ngược lại lại khiến cho toàn bộ âm thanh đều biến mất hết, chỉ để lại một không gian lặng ngắt thê lương bao bọc quanh một thân huyết y. Hắn đang lao tới mà lại như chẳng hề chuyển động, miệng câm nín mà há to, tưởng chừng thanh điệu trong cổ họng đã khô kiệt từ lúc nào.

Huyết châu tản mác trong không khí, ánh lên sắc đỏ trong suốt như thủy tinh.

“Không được, Kibum!!” Tiếng thét của Kiseop khiến Kiều Chấn Vũ bừng tỉnh. Thế nhưng tựa như chỉ mình y nghe được thanh âm hoảng hốt của hắn, bởi liền sau đó là một đạo quang sắc chói lọi bao phủ không gian.

.
.



Ánh kim quang rực rỡ mà nhu thuận dịu êm.

Từ rất lâu rồi trong mắt hắn chỉ có màu sắc này. Màu sắc duy nhất cho hắn sự an tường và cảm giác bình yên khi được bảo bọc.

Bởi vậy hắn sẽ giết, sẽ dùng năng lực hủy diệt này để phá hủy mọi thứ làm vẩn đục ánh sáng đó.

Hắn tin mình được sinh ra là vì vậy.

Ai nói ma nhân là vô tâm?

Bởi vì tâm của chúng ta mạnh nhất, cho nên...


Mới là Ma tộc.


Bỗng nhiên trong tầm mắt hiện lên một thứ khác bên cạnh bóng kim sắc khiến hắn sững người; một nụ cười tà lãnh hả hê xoáy mạnh vào trong tâm. Kẻ trước mặt thản nhiên nâng tay lên đón đỡ lấy lưỡi đao hắc hỏa khổng lồ theo hắn phóng tới, từ trong năm ngón xanh thẫm xòe ra một khối cầu tản mát ánh kim quang yếu ớt cô liêu...

Thế nhưng trước khi hắn kịp nhận ra thì ma lực mang sức hủy diệt tuyệt đối đã đánh thẳng vào khối cầu đó rồi. Ngay lúc hắc ám vươn đến bề mặt quang sắc hư ảo kia, một tầng kết giới mạnh mẽ phóng ra phong tỏa toàn bộ ma lực của hắn, xung kích kịch liệt mang theo ánh sáng chói lòa khiến cho không gian quanh đó xoắn vặn lại. Đôi huyết mâu trống rỗng chợt mở lớn sững sờ, không thể nào... triệt để ngăn chặn toàn bộ lực tấn công tuyệt đối của hắn, trên đời này chỉ có duy nhất một người mà thôi. Mà quang mang tỏa ra từ kết giới trước mặt lại quen thuộc đến kì lạ.

Không được ––– không thể tiếp tục tấn công kết giới này, bởi vì nó là...

Ngay lúc ấy, khóe miệng nham hiểm từ lúc nào đã kề đến sát bên tai hắn, cười:

“Tả hộ pháp, ngươi từ giờ đã trở thành phế nhân.”

Một lời đó khiến Kibum sững sờ, mãnh lực trong tay không kịp thu lại nữa...

Bàn tay xanh thẫm đang khống chế kết giới kia đột nhiên phóng mạnh một chưởng, đem một tia hắc ám sắc bén đẩy vào bên trong khối cầu kim quang thuần khiết. Tức thì khối cầu nhỏ vỡ ra thành hàng ngàn mảnh vụn trong suốt, ngay dưới tay Kibum.

Lấp lánh.

Lấp lánh.

Tựa như cả thế giới cũng đã vỡ nát theo.


“Giờ thì chết đi, tên phản bội.”

Trong dư quang chói lòa của tầng kết giới chưa kịp biến mất kia, những móng vuốt sắc nhọn nháng lên, nhằm thẳng vào vị trí trái tim của Kibum mà trảo tới. Thế nhưng trong mắt hắn chỉ còn lại duy nhất những mảnh vụn vỡ đang tán dần vào không khí, mang theo tinh quanh ánh kim mà bay đi xa, xa mãi. Vươn tay ra vội vàng nắm lại, đã chẳng còn gì nữa rồi.

Sầm!

Bên tai văng vẳng một tiếng nổ chấn thiên triệt địa. Liền sau đó ngay cả vụn ánh sáng cuối cùng còn lại trong mắt hắn cũng biến mất.




Sau cơn chấn động rung chuyển đất trời, căn phòng phong ấn trắng muốt không hề bị hư hao chút nào lại trở về yên tĩnh như cũ. Thanh y ma nhân ngồi trên lưng hắc mã, xung quanh hắn la liệt những thi thể cháy dở của đoàn thiết kị. Hắn đăm đăm nhìn xuống lòng bàn tay của mình, trên làn da xanh thẫm nhẵn nhụi đã xuất hiện một vệt cháy xém. Cười khẩy; hắn khi nào đã quên mất đây là nơi ở của Vu Sư?

“Ảnh Giả hộ pháp, xung quanh đây chẳng còn gì cả.”

“Ta biết. Đương nhiên bọn chúng đã trốn rồi. Truy lùng đi.”

“Tuân lệnh.”

Hắc thiết kỵ từ trong Ma Vực môn lại trồi lên ngồn ngộn, nhanh chóng tràn qua những cánh cửa cao dày đề thâm nhập vào tòa viện tử u tĩnh. Ám khí bị thổi dạt đi khi trước lại tụ về, dần dần len lỏi vào trong không gian từng tầng sắc đen quỷ mị, cuốn lấy một thân thanh y. Không gian như thế này giúp hắn xoa dịu đi cuồng khí trong lòng, đôi móng vuốt cắm ngập vào cổ tay của người nam nhân bên người cũng dần buông lỏng. Sắp xếp những suy nghĩ của mình, hắn bình thản đảo người rời khỏi yên cương, tiện tay đỡ lấy thân thể lạnh cứng mất đi chỗ dựa mà rơi xuống khỏi lưng ngựa, bản thân cũng thả mình vào chiếc trường kỉ vừa hiện lên từ hắc ám sau lưng. Sau khi đã chọn được tư thế thoải mái nhất, tầm mắt của hắn chậm rãi chuyển xuống người nam nhân tóc vàng nằm trong lòng mình, xinh đẹp và dịu ngoan hướng về phía hắn như vậy là lần đầu tiên.

Thâm trầm một lát, rồi những ngón tay xanh thẫm nhấc lên, vuốt nhọn sắc bén một lần nữa chậm rãi lướt qua những thương tích vẫn còn đọng máu trên thân thể trước mặt. Quang sắc nhu hòa âm ỷ lan ra, miệng vết thương dần dần liền lại cho tới khi làn da trắng nõn không tỳ vết khôi phục lại như khi nam nhân còn sống, chỉ trừ lỗ hổng lớn trước ngực mà thôi. Hắn bậm môi giữ lại thanh âm trong cổ họng.

Nam nhân này, là người hắn luôn luôn yêu thương, tới bây giờ vẫn không đổi. Thế nhưng cũng chính nam nhân này lại là người bảo hộ mạnh mẽ nhất, ái nhân duy nhất của Kim Kibum. Phản bội phải trả giá bằng phản bội, luôn luôn là như vậy. Không có gì là đúng sai, chỉ đơn thuần là làm hay không làm mà thôi. Hắn đã làm, và cũng đã đau đủ để không còn cảm thấy gì khác nữa. Từ đôi mắt nâu thẳm trong suốt như gương hắn có thể soi ra bóng dáng một mình mình trong đó, dung mạo của bản thân, một Long tộc Ma nhân với trái tim rỗng không chẳng còn gì ngoài thù hận.

Vậy nhưng khi nhìn tới mĩ dung lạnh lẽo tựa như được phủ một màn sương mỏng, tuyệt lệ mà vô thần, trên gương mặt tuấn lãng lại hiện lên tiếu ý nhàn nhạt; không phải thâm hiểm như vừa rồi mà ngược lại, là cô liêu. Mối thù của ta, ta đã báo được rồi. Chỉ còn lại mối thù của ngài thôi.
Ma Vương của ta.


Hắn nhắm mắt lại, để cho ma lực cường đại của mình bạo phát ra ngoài. Trong tâm trí tràn đầy hình ảnh một oa nhi khả ái bé nhỏ, ở trước mặt hắn luôn tỏ ra khờ khạo ngây thơ như tiểu bạch thố, luôn luôn gọi tên thật của hắn, cái tên đó giờ cũng đã mất đi từ rất lâu rồi . . .



Ma lực cường đại đóng thành một dấu tròn tại chính giữa phòng phong ấn, sáng lên một tia thanh quang chập chờn mà mãnh liệt, tựa như thách thức. Bao bọc quanh nó lại có hàng ngàn chấm sáng nhỏ hơn, từ bên trong căn phòng mà sinh sôi, đem hắc khí tràn ra khắp các ngõ ngách hành lang của viện tử. Kiều Chấn Vũ nheo mày, vừa nhìn cũng đủ biết lực lượng còn tại trong Ma Vực hùng hậu cỡ nào.

Vòng tay quấn ấn chú quen thuộc ôm lấy quanh người Kiều Chấn Vũ, kéo bàn tay đang ở trên không trung về lại trong lòng. Kiseop từ sau lưng tựa đầu lên vai y, ngước lên nhìn biểu đồ kết bằng ngân quang trước mặt mà hỏi nhỏ:

“Sao rồi?”

“Chúng đang lục soát.” Kiều Chấn Vũ chậm rãi nói, mắt hướng về hai điểm tròn ở tận cùng của viện tử, cách xa màn hắc ám kia, chân mày khẽ nheo lại. “Nhưng không sao, hiện tại chúng sẽ chưa tìm ra ngay đâu.”

“Ừ....” Hắn ngập ngừng một chút, rồi nói tiếp: “Cảm ơn, Chấn Vũ.”

“Gì?”

“Giúp ta cứu huynh ấy.”

Kiều Chấn Vũ thu lại những sợi tơ ánh sáng thanh mảnh vào trong lòng bàn tay, chừa ra khoảng tối trước mắt để có thể nhìn thấy bóng nam nhân lãnh đạm ngồi tựa lưng vào tường. Hồng sam rách nát hòa cùng màn tóc đen dài tới chân tĩnh tại phủ trên nền nhà thành một vòng bao lấy thân, tựa như tách biệt hắn ra khỏi cảnh vật. Không giống như lúc nãy, khí chất tản ra từ người hắn không còn nhiễu động cuồng loạn nữa mà trở lại với bóng tối nguyên thủy trước kia. Thanh u và thuần khiết giống như lần đầu Kiều Chấn Vũ gặp ma nhân này, có khác chăng chỉ là bóng tối ấy đã trở nên sâu thẳm đến mức không ai còn nắm bắt được nữa, đến mức hoàn toàn hóa thành hư vô.

“Từ lúc nhìn thấy đại huynh Kevin bị hại như vậy, ta đã chẳng thể nghĩ gì được nữa...”

Kiseop vùi đầu vào gáy cổ Kiều Chấn Vũ, hai tay gồng lên có hơi siết mạnh một chút, nhưng không làm y đau. Hắn đang run rẩy, giống như phẫn nộ, cũng giống cả sợ hãi bi ai. Kiều Chấn Vũ để hắn yên một lúc lâu, bản thân cũng hồi tưởng lại tình hình khi nãy một chút. Lúc đó không hiểu sao y lại phát ra kết giới cuốn lấy ma nhân kia, còn đem hắn trốn tới nơi này. Chỉ là... cái cảnh khi một vật đã ở ngay trong tầm tay rồi mà lại tan biến đi thực có chút gì đó rất quen thuộc, khiến Vu Sư y vô thức mà bảo hộ một ma nhân.

“Trước kia ngươi nói chỉ có duy nhất một người chặn được lực tấn công tuyệt đối, là tên long tộc ma nhân kia ư?”

“Không phải hắn.” Kiseop cắn môi một cách khổ tâm – “Kết giới hoàn hảo nhất mang lực phòng thủ tuyệt đối, trên đời chỉ có một mình đại huynh Kevin mà thôi.”

Là nam tử tóc vàng khi đó ư? Thế nhưng lúc ấy... “Người đó không phải đã chết rồi?” Trên thân bạch y đó chỉ có duy nhất một vết thương trước ngực, Ma tộc có sinh mệnh dai dẳng hơn cả thần nhân, một khi thân thể chưa bị hủy toàn bộ thì không thể chết đi, vậy tại sao nam nhân kia lại vì một vết thương đó mà tuyệt khí?

Thân thể sau lưng thoáng chốc lại run lên khe khẽ, bàn tay hắn cũng nắm chặt lấy tay y hơn. Kiseop ảm đạm nói:

“Phải. Đại huynh Kevin kì thực không hoàn toàn là ma nhân, huynh ấy trước đây là người. Dù có mang năng lực cường đại thế nhưng thân thể vẫn là của phàm nhân có đủ sinh lão bệnh tử, mà hắn ta ––– lại hạ thủ tàn độc như vậy. Huynh ấy thực sự... đã chết rồi. Kết giới khi đó là từ ‘phách’ mà tạo ra.”

Nghe tới đó Kiều Chấn Vũ liền tường tận mọi chuyện. Nguyên bản khối cầu mang kim quang ở trong tay long tộc ma nhân lúc đó là hồn phách của nam tử tên Kevin, sau khi thân thể chết đi liền chuyển thành quang cầu mang theo năng lực phòng vệ tuyệt đối, bị ma nhân kia lợi dụng để triệt phá kích lực của Kibum. Thế nhưng phần tồn tại cuối cùng đó cũng đã tan nát rồi.

“Tên Long tộc kia hình như có hận với các ngươi.”

“Nếu hắn thực sự là người của Ma Vương thì có lẽ vậy...”

Ma Vương à... Trong ẩn thức được đưa vào đầu Vu Sư, Ma Vương mang dáng vẻ của một tiểu oa nhi Hỏa Linh tộc, cùng với Thần Vương là hai kẻ duy nhất có thể khống chế luân hồi. Một tồn tại cường đại bậc nhất trong tam giới. Cường giả như vậy có liên quan gì tới Kiseop tới mức phải phái người tới tận đây, thêm nữa Ma Vương đã lập thệ sẽ không xâm phạm đến phong ấn chú chính hắn lập ra.

Như mọi lần, Kiều Chấn Vũ không hỏi Kiseop, chỉ yên lặng đợi hắn nói ra. Ánh mắt rời khỏi vùng bóng tối trước mặt mà chuyển lên nhìn thẳng vào Kiseop, chuyển tay nắm lấy cổ tay hắn, lần này Kiều Chấn Vũ là kiên định muốn biết. Dù sao thì sự tồn tại thanh tĩnh của Vu Sư cũng đã bị kẻ này phá ngang từ lâu rồi, biết thêm một vài chuyện về hắn, cũng không phải không hay.

Kiseop dù có quay mặt đi nhưng vẫn không thoát được ánh mắt truy đuổi sau lưng, tay cũng bị nắm chặt không rời đi được nữa. Hắn thở dài.

“Năm trăm năm trước, ta đã cùng Kibum hạ sát Ma Vương.”

...

“Các ngươi có đủ năng lực làm chuyện đó ư?”

“Kibum khi ấy là Tả hộ pháp thân cận của Ma Vương, huynh ấy nắm trong tay một phần ba binh lực tại Ma Vực. Tuy vậy đúng như ngươi nói, lực lượng của bọn ta vẫn yếu hơn Ma Vương cung rất nhiều, hơn nữa những thuộc hạ còn lại của Ma Vương cũng rất xuất chúng. Ba người chúng ta luôn luôn ở thế hạ phong, nếu không phải nhờ ma lực đặc biệt cường đại của hai huynh ấy thì có lẽ nhúm quân phiến loạn chúng ta đã sớm bị tiêu diệt triệt để rồi. Nhưng đột nhiên sau một trận chiến nhỏ, Kibum lại nói rằng trong khoảng thời gian tiếp theo lực lượng của Ma Vương sẽ suy yếu đi, tập kích Ma Vương cung nhiều khả năng sẽ thành. Vậy nên bọn ta làm theo.”

“Không nghĩ nó là bẫy sao?” Kiều Chấn Vũ nheo mày hỏi; dù rằng đã biết đến cuối cùng Kiseop vẫn đang đứng trước mắt y đây, thế nhưng khi đó nếu Kim Kibum trước kia là người của Ma Vương thì có nhiều khả năng hắn sẽ bị chủ cũ ảnh hưởng thao túng. Dù sao thì Ma Vương cung cũng không phải nơi muốn đến thì đến muốn đi thì đi. Kiseop đáp:

“Huynh ấy sẽ không phản bội ta và đại huynh Kevin, ta biết vậy.”

“Hai kẻ đó rất quan trọng với ngươi?”

“Là đồng bạn quan trọng nhất của ta.”

“... Ừm.”

“Nhưng dù sao ta cũng không ngờ sẽ thành công như vậy. Ma Vương khi đó không còn là chính mình nữa. Dường như hắn đã dốc toàn bộ ma lực của mình để đối phó với kẻ khác, khi chúng ta thâm nhập vào bên trong, ngay cả chút ý chí chống cự cũng không có. Thế nhưng khi giết Ma Vương rồi ta mới phát hiện ra rằng thứ mà chúng ta tìm kiếm, ngọc phách mang khả năng khống chế luân hồi của Ma Vương, lại đã không còn ở trong thân thể đứa nhỏ đó nữa.”

Kiều Chấn Vũ nheo mày. Nói thì thật đơn giản, nhưng có thể đánh được vào sâu trong Ma Vương cung là một chuyện trước nay chưa từng có tiền lệ. “Vì năng lực đó mà ngươi hạ thủ Ma Vương ư?”

“Phải. Sau khi không thể có được nó, ta mới đi tìm phong ấn Ma Vực môn.”

“Để làm gì?”

“Để gặp một người.”

Kiseop lơ đãng hướng ánh mắt ra khoảng không trước mặt, trên môi thoáng hiện một nụ cười khó hiểu. Khi ấy, Kiều Chấn Vũ cũng đã nhìn hắn thật lâu.

Ngọc phách luân hồi có thể quay ngược dòng sinh tử của nhân loại.

Thông qua cánh cổng phong ấn có thể tới được nhân gian.

Lee Kiseop, Ma nhân như ngươi lại muốn gặp một “người”?



Đột nhiên sóng linh áp của Kiều Chấn Vũ có điểm rối loạn, y vội phóng tâm trí ra xung quanh. Từ bên rìa phạm vi cảnh giới đã phát hiện ma khí tản mác, lực lượng không hề nhỏ chút nào. Một lần nữa nâng tay mở ra bản đồ ngân quang, Kiều Chấn Vũ lập tức biết được cảm giác của y không nhầm lẫn chút nào.

“Sao vậy?”

“Chúng tới.”

“Nhanh như vậy?” Kiseop sửng sốt nhìn lên những chấm nhỏ đang dần dần thâm nhập vào khu viện tử này, tuy rằng còn ở xa nhưng khoảng cách này nếu không kịp che giấu ma lực sẽ rất nguy hiểm, chắc chắn phải di chuyển ngay. Dù rằng trốn như vậy không phải cách hay, nhưng ít nhất cũng phải đủ thời gian để ba người phục hồi nguyên khí đã, nhất là Kibum. Nhìn tới những vệt máu trên người hắn, Kiseop có hơi ngập ngừng một chút nhưng rồi vẫn bước tới kéo tay Kibum lên, lo lắng nói:

“Kibum, ta đi thôi, chúng đuổi tới nơi rồi.”

Bất chợt Kibum lật tay lại nắm lấy cổ tay Kiseop khiến hắn giật mình, nhìn thẳng vào khuôn mặt lộ rõ vẻ hoang mang trước mắt mà nói, giọng trầm thấp đều đều đến vô cảm:

“Seopie, ta biết ngọc phách luân hồi đang ở đâu rồi.”

“Huynh biết?!” Kiseop sửng sốt kêu lên.

“Kẻ gọi ta là Tả hộ pháp mà vẫn còn tồn tại trên đời, ta chỉ có thể nghĩ ra một người mà thôi.” Kibum cười chua chát. Thì ra đó là điều Kevin vẫn luôn giấu hắn, chỉ vừa khi nãy hắn mới nhận ra tên ma nhân thân cận với họ bấy lâu nay thực sự là người nào... “Chỉ cần đoạn lại nó là tâm nguyện của ba chúng ta đã hoàn thành rồi. Seopie cũng không cần quay lại Ma Vực nữa.”

Mấy lời Kibum vừa nói ra khiến cho Kiseop chấn động, cắn chặt môi dưới đang run lên. Không hiểu sao Kiều Chấn Vũ cũng cảm thấy thật khó chịu với những lời ấy, không tự chủ được đưa tay lên nắm lấy ngực trái của mình. Cảm giác bức bối đến vậy cũng là từ trong tiềm thức mà ra, vậy rốt cuộc tiềm thức của y đang chứa những thứ gì?

Kibum lại một lần nữa lên tiếng, lần này là hướng về phía y:

“Vu Sư, ngươi có thể lập tức tái lập kết giới thanh tẩy không?”

“Chính ngươi đã phá nó, giờ còn muốn gì?” Kiều Chấn Vũ lạnh lùng đáp lại, thế nhưng hắn không hề tỏ ra nao núng, cũng không hề có chút biểu cảm dư thừa nào, chỉ là nhẹ nhàng buông một lời mà thôi:

“Ta muốn ngươi thanh tẩy toàn bộ ma nhân trong viện tử này.”




 ===

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét