20 thg 1, 2012

Ma tộc chi tử - Part 3


Cậu là Vu Sư, nó là Ma tộc. 

Vốn biết không thể cùng ở chung dưới một mảnh trời, nhưng lại vẫn nghịch thiên ở bên cạnh nó bấy lâu nay. 

Vốn biết không thể có thứ tình cảm đi ngược đạo lý này, nhưng lại vẫn say đắm yêu thương tiểu hài tử kia đến mức quên đi mọi việc, quên cả chính thân phận của mình. 

Tất cả chỉ vì ham muốn ích kỉ của bản thân cậu mà thôi, ham muốn bảo bọc nó trong kết giới kiên cố nhất của chính mình.



Kibum, ta đã biết sẽ có ngày này, nhưng lại vẫn nói dối để giữ ngươi lại bên cạnh ta. Nếu ngươi biết được, liệu rằng tiểu tử ngươi có còn yêu ta nữa không...




Part 3:


Sáng hôm sau khi Kibum tỉnh dậy, sờ thấy mặt đệm bên tay lạnh ngắt trống trải, người nằm cạnh nó đêm qua đã bỏ đi rồi. Mười năm qua ở cùng Kevin đó là chuyện chưa từng có tiền lệ, Kibum lập tức cảm thấy bối rối lo sợ, đưa mắt tìm kiếm bóng nam nhân thanh mĩ cao gầy trong căn phòng. Vậy nhưng Kevin thực sự không có ở đây, thay vào đó, nó tìm thấy một phong thư mỏng nằm trên mặt bàn, cùng với điểm tâm đã dọn sẵn từ lúc nào. Nhìn thấy thứ đồ lạ lẫm đó khiến nó càng trở nên hoang mang khó tả, vội vàng vùng dậy chạy tới chộp phong thư. Tựa bên ngoài, “gửi Kibum” nét chữ hữu lực mà uyển chuyển mềm mại, đúng là thủ bút của Kevin rồi.

Bên trong chỉ có vỏn vẹn vài dòng:

“Ta phải tới Thần đường. Điểm tâm trên bàn ngươi ăn đi, không cần chờ ta. Trong năm ngày tới cũng ngoan ngoãn đừng ra khỏi phòng nhé, sau đấy thì không sao, cứ chạy chơi chỗ nào cũng được. Chỉ cần ngươi thích là được. Ngân lượng trong tủ của ta rất nhiều, cầm hết đi, dù sao cũng sắp tới sinh thần của Kibum ngươi rồi.


Yêu ngươi, tiểu ngốc tử của ta.”


Kibum đọc đi đọc lại bức thư ngắn cũn, hai mắt mở lớn nhìn chằm chằm vào từng nét mực trên tấm giấy gió kia, vậy nhưng dù đọc bao nhiêu lần cũng không tìm được lời giải thích nào trong đó cả. Kevin để lại cho nó một đống mệnh lệnh nhưng lại hoàn toàn không nói nguyên do, câu chữ nào cũng thật kì quái. Tại sao lại dặn dò những điều này cho nó, chẳng lẽ Kevin sẽ không ở bên để bảo trực tiếp được sao? Sau năm ngày nữa cũng sẽ không về? Ngân lượng nó lấy hết đi rồi thì cậu sống bằng cái gì nữa? Hay đã không cần ngân lượng nữa rồi?

Và cả nó... Kevin cũng không cần nữa ư?

Kibum không tự chủ được run lên dữ dội, bàn tay cầm tờ giấy mỏng manh vô thức nắm chặt lại, suýt chút nữa đã xé mất rồi. Nhưng rồi nó lắc mạnh đầu, kiên quyết xua đi những thắc mắc đang dấy lên nhức nhối đến khổ sở ấy mà tự trấn an bản thân. Kevin đêm qua đã hứa với nó rằng sẽ không đi đâu cả, sẽ ở bên cạnh nó. Kevin sẽ không nói dối nó đâu... chắc chắn là như vậy.

Kevin xong việc sẽ trở về, vậy thì nó chỉ cần ngồi đợi cậu là được. Có lẽ là năm ngày, hoặc hơn, không sao hết. Kibum nghe lời Kevin đi tới ăn điểm tâm trên bàn, mỗi thứ đều cẩn thận cắn một miếng nuốt xuống, trong miệng hoàn toàn không cảm thấy chúng khác nhau bao nhiêu. Sau đó nó lẳng lặng tới bên cửa chính ngồi tựa lưng vào thành bản lề, hai tay ôm vòng lấy đầu gối. Kibum nhắm mắt vùi đầu vào dưới hai vai, mặt cúi sát chạm đầu gối, cứ như thế ngồi bất động tưởng chừng như đã hóa thành thạch tượng rồi. Không có Kevin ở đây, nó hoàn toàn không biết làm gì nữa.

Kevin, về nhanh đi, về nhanh đi, về nhanh đi...

.


Không biết trải qua bao lâu sau, chợt cánh cửa bên cạnh Kibum phát ra tiếng kẽo kẹt từ bản lề, dường như có ai đó đang đẩy cửa. Kibum kinh ngạc ngước mắt lên nhìn cánh cửa chậm rãi mở ra, trong mắt ánh lên một vẻ subg sướng không che đậy được. Nó vội vàng đứng lên, thân mình lảo đảo lại phải vịn vào cột nhà, cố duỗi tay chân đã tê cứng đến mất cảm giác nhanh hết mức có thể, hướng về phía cánh cửa vừa mở ra che khuất mình mà gọi lớn:

“Kevin! Ta ở đây! Hay quá, huynh về...”

Kibum không nói tiếp được nữa, bởi ngay lúc đó một cái túi vải đã chụp vào đầu nó, nháy mắt siết chặt lại. Kibum kinh hoảng quơ loạn tay chân, liền bị rất nhiều cánh tay nắm chặt lấy thô bạo vặn ngược ra sau, dùng thừng trói lại. Liền sau đấy trước bụng bị tống một quyền thật mạnh và chuẩn xác, vừa vặn khiến hơi thở nó đứt đoạn ngừng lại, thân thể vô lực rũ xuống, ý thức cũng bị thổi bay đi.

Đau quá, Kevin, ta đau quá.

Huynh đang ở đâu...




Những ngày sau đó Kibum mới biết, một cú đấm như vậy chưa thể gọi là đau được. Nó mơ hồ có cảm giác người ta đang cố làm mọi cách để cho nó chết đi chứ không phải là tra tấn hành hạ thông thường nữa, bởi vì cách thức không ác độc như tra tấn mà dễ dàng đẩy một con người tới Tử môn quan hơn. Giống như... đang thử xem nó có thể sống tới bao giờ. Đem quăng xuống hố đầy độc trùng độc cổ, trút nước vào miệng mũi, đánh vỡ động mạch để máu chảy tràn ra ngoài, bắt uống độc dược thay cơm, siết cổ... thứ nào cũng có đủ. Thế nhưng dù gì Kibum vẫn không chết được, chỉ ngày ngày chịu đựng giày vò như xé nát cơ thể, các giác quan của nó cũng dần dần mất hết đi. Nó cũng không muốn phải chết không minh bạch thế này.

Một lần sau khi đã nhận mấy chục nhát dao chém loạn trên người, Kibum được bỏ mặc nằm trên đất âm thầm đợi máu toàn thân chảy hết ra. Xung quanh không có một ai cả, tĩnh lặng như tờ. Trần nhà, treo đầy đuốc thơm. Sáng đến ma loạn.

Kibum từ từ chống tay xuống sàn ngồi dậy, toàn thân đau đớn cũng giảm đi, hoặc giả đã không còn cảm thấy gì nữa. Đôi con ngươi đỏ thẫm tán loạn lạc thần hướng về phía trước, đang nhìn gì đó mà tựa như không phải nhìn, đôi chân trần nhiễm huyết chậm rãi bước tới đưa bản thân đi khỏi căn phòng trống rỗng này. Nó nghe xung quanh dường như có tiếng động gì lớn lắm, văng vẳng từ xa vọng lại không rõ ràng, vậy nên nó cũng không để tâm. Thần trí đã bị đánh tan tác chưa thể phục hồi, thế nhưng Kibum vẫn mơ hồ biết được bản thân muốn gì. Theo cảm giác hướng về phía Thần đường mà đi tới, con đường quang đãng trống trải, hoàn toàn không còn chút chướng ngại nào nữa.

Nó muốn Kevin, Kevin, Kevin, Kevin, Kevin, Kevin...


.


Từ nơi sâu thẳm nhất trong thâm tâm Kevin bỗng nhiên truyền tới một rung động rất khẽ, gần như không nắm bắt được. Vậy nhưng hơn bất cứ ai, Kevin ngay lập tức đã cảm nhận được rung động đó, bất giác toàn thân chấn động vùng khỏi linh lực bao bọc thần trí. Kibum, là Kibum đang gọi cậu.

“Vu Sư, ngươi mất tập trung. Quay trở lại ngay.”

Giọng nói thanh lãnh đều đều vang lên trong đầu, buộc Kevin phải đóng tâm trí lại lần nữa. Thế nhưng dù cách nào cũng không thể xóa đi tiếng gọi quen thuộc của tiểu hài tử đã gieo vào đầu, từng chút từng chút khẩn thiết gọi tên Kevin, yếu ớt như vậy, tuyệt vọng như vậy...

“Vu Sư, tập trung!”

Chuyện gì đã xảy ra? Cảm quan của Kevin theo thanh âm tiểu hài tử mà thoát ra khỏi ánh sáng mụ mẫm chói lòa trong tâm, quay trở lại Thần đường thênh thang này. Từ bên ngoài vang lên những tiếng động huyên náo rất lớn, và sàn phòng cũng đang rung lên.

“Có chuyện gì ở ngoài kia vậy?”

“Ngươi không cần bận tâm. Ngồi xuống.”

Kevin thực ngồi xuống nhắm mắt lại, nhưng không hề để tâm vào nguồn linh lực bên người nữa. Thay vào đó cậu âm thầm đưa ý thức ra ngoài Thần đường, nhập vào thạch môn cao lớn, truyền xuống sàn đá hoa cương, tận lực cảm nhận những gì đang diễn ra ở nơi cậu không thể nhìn thấy được. Ngân quang kim sắc chói lòa trong không gian. Bùa chú. Niệm xích. Bão lửa gào thét tung hoành. Thần quyền trượng vung lên hướng thẳng về một bóng thiếu niên duy nhất ở trung tâm.

Kevin, Kevin, Kevin.....

“Kibum?!!”

Tiếng kêu ngỡ ngàng của Kevin phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng tách biệt một cách giả dối bên trong Thần đường, phá vỡ cả rào chắn phong ấn xung quanh. Cậu bất chấp mọi việc, vội vàng vùng đứng lên hướng về phía thạch môn mà khinh thân tới. Thế nhưng thạch môn đóng chặt kiên cố đến không ngờ, hoàn toàn không có đến một khe hở. Tại đuôi mắt thoáng thấy thập nhị Thần nhân tối cao đã đồng loạt đứng dậy bước về phía mình, Kevin bậm môi nhắm nghiền mắt lại, dồn tâm niệm truyền tới thiếu niên đơn độc ngoài kia. Nó chỉ đang hoảng loạn mà thôi. Đứa nhỏ đó đã nói nó sợ phải ở một mình hơn bất cứ thứ gì khác.

“Kibum, lại đây mau!”

“Kevin...!”

Ngay trước khi cánh cổng kiên cố nhất Thần điện nổ tung thành ngàn mảnh, Kevin đã kịp thời cảm nhận được một nguồn ma lực khổng lồ phát xạ từ hướng Kibum nhắm tới. Thần đường lập tức biến thành một trảng hỗn độn mờ mịt, thi thể cùng những mảnh bùa rách nát tán loạn khắp nơi. Vậy nhưng trong mắt Kevin chỉ có một bóng thiếu niên nhỏ bé đang vừa khóc vừa chạy tới chỗ mình. Kevin dang tay ra, ôm trọn tấm thân ấy vào ngực.

“Kevin!”

“Tiểu tử ngốc, không phải ta đã dặn ngươi ở lại trong phòng rồi sao?” Kevin ghì chặt lấy Kibum, bỗng giật mình kinh hãi khi nhìn thấy toàn thân nó đầy huyết tích ghê rợn, “Ngươi làm sao thế này? Có chuyện gì xảy ra?”

“Ta... ta...”

Đột nhiên Kevin cảm nhận được linh lực tối cao phóng tới bao phủ hai người, một áp lực khủng khiếp đánh thẳng xuống. Từ sau lưng hào quang chói lòa hắt lên, kích lực tàn bạo mà không mang chút sát khí, ngân sắc rực rỡ mà lạnh lùng cực độ. Sở hữu thứ linh lực áp đảo tuyệt đối như vậy, chỉ có thể là Thần Vương mà thôi. Tâm trí Kevin nhất thời trống rỗng, cậu nghe một giọng đều đều vô thanh sắc truyền vào trong đầu:

“Vu Sư, ngươi làm phản?”

“Không... ta chỉ là...” cậu cảm thấy cổ họng khô khốc, hai tay cũng buông lỏng ra, hoang mang đáp lại, “Ta chỉ muốn bảo hộ đứa trẻ này thôi. Nó không có lỗi gì cả.”

“Nó khiến ngươi phân tâm chính là có tội. Ta sẽ giết nó.”

Liền sau đấy linh áp lơ lửng trên không trung biến thành lưỡi quang đao bén nhọn, phóng thẳng xuống đầu Kibum.

“Không!!”

“Aaaaaaaaa ––––––!”

Quang đao kia đã bị chặn lại giữa không trung bởi một lá chắn vô hình cực kì kiên cố. Cùng lúc ấy Kevin nghe thấy tiếng thét đau đớn thê thảm vọng lên bên tai, trong tâm chợt cảm thấy như có ngàn lưỡi đao đồng loạt đâm vào xé nát tâm trí. Người trong lòng bị giật phăng ra khỏi vòng tay, phản kích bài xích mạnh mẽ đánh nó bay ngược ra xa ngoài mười trượng. Một giây ấy trong mắt Kevin tưởng chừng dài như cả trăm năm, thời không xung quanh toàn bộ đều đông cứng lại, hai mắt mở lớn thu lại toàn bộ hình ảnh thân thể thiếu niên gầy yếu lặng lẽ đáp xuống mặt sàn đá đổ nát rồi trượt dài đi, chỉ để lại một tiếng “huỵch” nhỏ và vệt máu đỏ thẫm kéo trên nền nhà, ngoài ra... không còn bất cứ thanh âm nào khác. Trong một tích tắc trước khi Kibum bị đánh ra xa, Kevin đã kịp thấy đôi con ngươi đỏ thắm nguyên bản trên gương mặt xinh đẹp thuần khiết của nó mở lớn ra nhìn cậu, mĩ lệ tựa như một cặp huyết châu, rực rỡ hơn bất cứ thứ gì tồn tại, mà cũng thê thảm hơn bất cứ ai.

Cuối cùng, đôi mắt ấy cũng chậm rãi khép xuống, không còn nhìn Kevin nữa.

“Vu Sư, ngươi làm rất tốt. Kết giới thanh tẩy của ngươi đã hoàn thiện rồi.”

Không thể... không thể... Tại sao Kevin có thể quên... qua từng ấy năm tận lực che giấu tất cả, cẩn thận từng chút một mỗi khi ở bên Kibum, sau cậu có thể quên rằng linh lực đang lớn mạnh từng khắc trong cơ thể mình chính là con dao chí mạng đối với tiểu tử kia cơ chứ? Rằng bản thân cậu, Vu Sư Kevin Woo Sung Huyn, chính là khắc tinh của ma nhân...

Tiểu tử kia, đừng nghe lời kẻ khác nói xàm, ta chưa bao giờ muốn hoàn thiện kết giới để sử dụng nó trên người ngươi cả. Tiểu tử kia, ngươi ở đó phải không? Ta không làm gì ngươi đâu, đừng sợ như vậy.

Tại sao ngươi không trả lời? Tiểu tử kia, ngươi đã chết rồi sao...

Ta...

“Đưa Vu Sư về phòng.”


.
.



Thạch thất tĩnh lặng. Bóng nam nhân ngồi yên bất động trong màn đêm, ngay cả hơi thở cũng không còn nghe thấy được nữa. Vài lọn tóc rực rỡ kim quang tuột khỏi búi tóc chặt cứng trên đầu, lưa thưa buông dài xuống bên vai một cách hờ hững. Kevin không biết thời gian trải qua đã bao lâu, nhưng chân tay đã tê cóng cả lại. Giờ cậu đã biết cảm giác chờ đợi trong vô vọng là như thế nào.

Đây không phải căn viện tử của cậu. Nơi này xa hoa hơn nhiều, và cũng lạnh lẽo khôn tả. Nơi này không có hơi ấm của tiểu hài tử cậu yêu thương.

Vốn đã biết rõ Kibum là ma nhân ngay từ lần đầu gặp mặt, Kevin vẫn không thể nào xóa đi khao khát mãnh liệt muốn được bảo hộ nó, muốn được ôm tiểu tử kia trong tay. Đứa nhỏ mang trong mình bóng tối thanh lãnh mà cô độc, đứa nhỏ dù toàn thân vấy máu nhưng vẫn thuần khiết không một vết nhơ, đứa nhỏ yếu ớt khóc ấm ức vì đau trong lòng cậu... từng cử chỉ, từng vẻ mặt khác nhau của nó đều khiến Kevin mê đắm không thể dứt ra được, không thể quay đi, không thể ngăn bản thân ôm nó vào lòng. Chằng phải là lòng trắc ẩn thông thường mà còn yêu thương nó hơn bất cứ thứ gì trên đời. Để rồi lại chính tay hại chết người quan trọng nhất ấy.

Cậu đang làm gì thế này...



“Ngươi là Vu Sư?”

Từ trong hư vô, một đứa hài tử tầm bốn năm tuổi bỗng nhiên xuất hiện, thả mình ngồi xuống bên cạnh Kevin. Ma áp cường đại không thể che giấu, cũng không cần che giấu, bởi vì trên đời này chẳng ai làm gì được hài tử này cả. Dù chưa từng gặp mặt nhưng Kevin cũng biết người mới tới là ai, cậu không kinh hoảng, không sợ hãi, trên môi vẽ một nụ cười thanh tú mà đáp lại:

“Lần đầu diện kiến, Ma Vương.”

“Ngươi sắp lên đường tới Phong ấn môn phải không? Cứ như vậy mà đi sao?”

Kevin cười nhạt: “Ma Vương tới đây để thủ tiêu kẻ sắp hãm ngài cùng Ma tộc dưới Ma Vực chăng?”

“Sao ta phải làm vậy chứ. Ma Vực phong ấn là do chính ta đặt ra kia mà.” Tiểu Ma Vương ngây thơ cười, ánh mắt lấp lánh hướng về phía Kevin, “Ta chỉ muốn nói chuyện với ngươi một chút thôi.”

“Ta và Ma Vương thiết nghĩ không có chuyện gì nói với nhau.”

“Ngươi thật lạnh lùng.” Nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay lạnh cóng của Kevin, Ma Vương chậm rãi truyền vào đó một luồng hơi ấm áp rất đỗi dịu dàng. Toàn thân Kevin run lên, hơi ấm êm đềm dịu ngoan ấy tại sao lại quen thuộc thế này, hơi ấm duy nhất có thể mang lại cho cậu sự an tại tuyệt đối trong thâm tâm. Ma Vương ngước đôi mắt trong trẻo lên nhìn cậu, mỉm cười: “Nói chuyện về tiểu nhi tử Ma tộc tên Kim Kibum kia nhé?”

“Kibum đã chết rồi. Nó không phải là người của Ma tộc.”

“Nó là Ma nhân.” Ma Vương lặp lại đầy khẳng định, giọng nói bỗng nhiên có chút đanh thép, “Ngươi luôn luôn phủ nhận điều ấy, nói dối thế nhân, nói dối đứa nhỏ đó, nói dối cả bản thân mình. Ngươi nói dối như vậy để làm gì?”

“Ta... Nếu Kibum bị phát hiện là Ma nhân thì thế gian sẽ không dung nó...”

“Thế gian ư?” Ma Vương cười nhạt, “Thế gian này, chỉ cần một tin đồn sẽ liền ép kẻ khác vào tử lộ. Việc đứa nhóc đó có cặp huyết mâu Ma tộc đã bị Thần điện biết được, ngươi vẫn còn nghĩ đứa nhóc đó có thể an ổn tồn tại ở đây hay sao? Thần điện chỉ đợi ngươi rời đi để tới bắt nó đi, để kiểm tra xem nó có phải là Ma nhân không thôi.”

“Sao cơ...” Kevin cảm thấy như bản thân đang rơi xuống vực thẳm. Đứa trẻ Ma Vương gật đầu, nói tiếp, giọng điệu càng lúc càng băng lãnh:

“Ngươi biết cách kiểm tra của họ mà, phải không? Ma nhân có sinh mệnh dai dẳng, sẽ không chết bởi tổn thương thông thường, bởi vậy để kiểm tra một kẻ có phải con người hay không thì chỉ cần bóp chết nó, rồi đợi xem nó có chết thực hay không là biết liền. Tiểu tử Kim Kibum kia đã ở trong hình đường ba ngày ba đêm, bị buộc phải thức tỉnh ma lực đang ngủ yên trong người, thiết nghĩ ta cũng không cần cho ngươi biết thêm chi tiết nữa.”

Như có một cái hố đen ngòm xoắn vặn trong tim, từng chút từng chút ăn mòn toàn bộ tâm thức cùng cảm giác của Kevin, khiến cậu không thở nổi, há miệng hớp hơi cũng không lấy được chút không khí nào. Người duy nhất cậu muốn bảo hộ, cuối cùng lại thê thảm hơn bất cứ ai. Có phải bởi vì Kibum gặp cậu nên mới chịu kết cục như vậy?

Nếu ngày đó Kevin không lỗ mãng đưa đứa nhỏ ấy đi, liệu rằng bây giờ nó đã trở thành một Ma nhân sống an nhiên tự tại rồi không...

“Ta... đáng nhẽ không nên chen vào cuộc đời của Kibum...”

“Ngươi đừng trốn tránh như vậy nữa!” Khuôn mặt bầu bĩnh thơ trẻ đỏ ửng lên, Ma Vương dường như đã thực sự nổi giận, thế nhưng lại dằn xuống nộ khí của mình mà nhẹ giọng nói, “Chính là vì bản thân ngươi luôn trốn tránh sự thật tiểu tử đó là Ma nhân nên mọi chuyện mới bị đẩy tới nước này. Ngươi trốn tránh là vì ngươi không chấp nhận được việc đó phải không?”

“Ta...”

“Là Ma nhân thì sao? Phải chăng nếu nó là Ma nhân thì ngươi sẽ không cần nó nữa? Ngươi sẽ chán ghét tiểu tử đó bởi vì nó là một Ma nhân ư?”

“Không phải vậy!” Kevin hoảng sợ hét lên, không biết từ khi nào hai hàng lệ đã tuôn dài trên gò má. “Ta sợ... Vì ta sợ...”

“Thực tâm ngươi lo sợ cái gì vậy?”

Giọng điệu thanh thoát ma mị luồn vào nơi sâu thẳm trong tiềm thức rối bời, âm vang lên như tiếng chuông đồng xóa đi tất cả những suy nghĩ khác, chỉ còn lại chân tâm nguyên bản mà thôi. Kevin hít sâu một hơi, run rẩy nói: “Ta sợ Kibum biết được mọi chuyện sẽ bỏ ta mà trở về Ma Vực mất... Ta không thể mất tiểu tử ấy được. Nếu ta có thể qua mặt được tất cả mà giữ Kibum ở lại, chỉ cần đóng Ma Vực môn, ta sẽ có thể ngày ngày dõi theo nó ở nhân giới... còn để Kibum trở về Ma Vực, cả ngàn đời ta cũng sẽ không thể gặp lại nó nữa.”

Cậu là Vu Sư, nó là Ma tộc. Vốn biết không thể cùng ở chung dưới một mảnh trời, nhưng lại vẫn nghịch thiên ở bên cạnh nó bấy lâu nay. Vốn biết không thể có thứ tình cảm đi ngược đạo lý này, nhưng lại vẫn say đắm yêu thương tiểu hài tử kia đến mức quên đi mọi việc, quên cả chính thân phận của mình. Tất cả chỉ vì ham muốn ích kỉ của bản thân cậu mà thôi, ham muốn bảo bọc nó trong kết giới kiên cố nhất của chính mình.

Kibum, ta đã biết sẽ có ngày này, nhưng lại vẫn nói dối để giữ ngươi lại bên cạnh ta. Nếu ngươi biết được, liệu rằng tiểu tử ngươi có còn yêu ta nữa không...

“Vậy là vì bản thân ngươi muốn ở cạnh tiểu tử ấy?”

“Phải vậy.”

.
.


“Ngươi không thích hợp để làm Vu Sư.”

Không sai. Vu Sư hi sinh bản thân để canh giữ cánh cửa Ma Vực, nếu chỉ luôn hướng mắt theo một người duy nhất tại nhân giới, sẽ không thể hoàn thành chức trách của Vu Sư.

“Thế nhưng ta lại rất thích ngươi.”

Đứa trẻ Ma Vương nở một nụ cười tà mị. Cùng mang dáng vẻ tiểu hài tử nhưng nụ cười ấy hoàn toàn khác với Kibum, đã không còn chút ngây thơ trong sáng nào nữa mà thay vào đó lại ẩn chứa tâm cơ từng trải sâu xa, không thể dò xét. Bàn tay nhỏ nhắn chậm rãi nâng lên trước mặt Kevin, Ma Vương bình thản nói:

“Ngươi có muốn cùng ta kí giao kèo không, Vu Sư?”

Kí giao kèo với chúa tể của Ma Tộc, cũng đồng nghĩa với việc từ bỏ mọi việc...

“Ta muốn.”

“Tên ngươi?”

“Kevin Woo Sung Hyun.”


Ma nhân không hề vô tâm, mà ngược lại. Bởi vì có tâm mãnh liệt nhất, cho nên mới là Ma tộc.

Ta dù là con người, nhưng chân tâm lại giống với Ma nhân.



Kibum mơ hồ tỉnh lại trong thạch thất tối om, xung quanh lặng thinh không một tiếng động. Thử cử động một chút, nghe tiếng thiết liên loạt xoạt vang lên, mới phát giác ra toàn thân đã bị khóa chặt lại. Hai tay dang ra bị đóng đinh vào phiến gỗ lạnh cứng, mũi chân chụm lại chúc xuống, đúng là một cây thập giá rồi. Sức lực toàn thân bị rút cạn, dù giãy dụa thế nào cũng không thoát ra được. Xung quanh nồng nặc mùi dầu thô.

Kibum trở nên hoảng loạn. Tại sao nó lại ở đây? Tại sao lại là giàn thiêu trừ tà như vậy? Kevin đâu rồi?

Những thứ bao quanh cơ thể chỉ là bùa chú thông thường, nhưng lại khiến nó đau đớn như vậy. Đau quá, thực sự rất đau. Toàn thân nơi nào cũng đều đau hết.

Kevin, huynh đang ở đâu vậy?

Toàn thân nó run lên, nước mắt sắp không kìm giữ được nữa. Kí ức từng chút ùa về, nó nhớ được bản thân đang ở trong lòng Kevin thì bị đánh văng ra, nhớ được cơn đau mãnh liệt đó, nhớ được nguồn ma lực cuồng bạo hắc ám dâng tràn trong nội thể... Nó xác thực là một Ma nhân.

Kevin đã nói dối nó, toàn bộ từ đầu đến cuối đều nói dối. Kevin bảo rằng nó không phải người của Ma tộc, bảo rằng vết thương lành nhanh là nhờ dược mà thôi, bảo rằng... sẽ không đi đâu cả, sẽ ở bên Kibum mãi mãi.

Tất cả, đều là nói dối. Kevin đã bỏ rơi nó rồi.

“Kevin...”

“Ta ở đây.”

Đột ngột từ trong bóng đêm trước mặt lóe lên vài điểm kim quang lấp lánh, ánh sáng phát ra rực rỡ mà dịu êm. Vòng tay mang hơi ấm rất đỗi thân quen ôm lấy thân mình nó mà nhè nhè vỗ về, âm điệu ôn nhu rót vào trong tai khiến Kibum run rẩy kịch liệt, chỉ còn cảm thấy từng từ chất đầy yêu thương truyền vào trong tâm thức.

“Kibum, ta về rồi. Ngươi đợi lâu lắm rồi phải không?”

“Ư ưh.... Kevin... Kevin......”

“Xin lỗi, tiểu ngốc tử của ta.”

Kibum úp mặt vào bờ ngực thân thuộc kia mà khóc ấm ức, dường như toàn bộ đau đớn của bản thân đều trải ra qua từng tiếng nấc nghẹn ứ đầy trong cổ họng. Kevin tháo xuống toàn bộ thiết liên bùa chú trói buộc thân thể Kibum cho tới khi có thể hoàn toàn ôm gọn nó vào trong tay, liền ghì chặt lấy không buông ra nữa. Cậu cúi đầu vùi mặt xuống cổ nó, đưa má cọ lên trán, lên cằm, lên vai từng chút từng chút một, mãnh liệt đến mức mê đắm, tựa hồ từ trước đến nay chưa từng cảm thụ hết cái thân thể thiếu niên mềm mại dịu ngoan đang run rẩy trong tay này. Không kịp đợi cho đứa hài tử ngừng khóc đã vội vàng hôn xuống thật sâu, đầu lưỡi ôn nhu mà mạnh mẽ chiếm trọn từng phân trong khoang miệng nó. Nguồn hơi ấm nóng từ từ truyền sang càng khiến Kevin không thể dứt ra được, cứ thế dồn toàn bộ tâm tư vào nụ hôn triền miên không mệt mỏi, càng lúc càng ham muốn nhiều hơn nữa, tưởng chừng như vô tận. Chỉ tới khi Kibum trong tay hoàn toàn lả đi vì thiếu dưỡng khí, Kevin mới có thể kiềm lại bản thân mình. Vỗ vỗ lưng giúp nó thở được trở lại, cậu áy náy nhìn xuống khuôn mặt xanh xao tím lịm của Kibum; nhìn nó chật vật thở dốc, trong tâm lại dậy lên thứ cảm xúc ôn nhu quen thuộc. Tiểu tử này lại đã trở về trong tay cậu rồi.




“Ta chuyển hóa toàn bộ phần linh lực thanh tẩy của Vu Sư trong ngươi thành khả năng phòng ngự, kết giới phòng thủ tuyệt đối. Kết giới của ngươi từ giờ là để bảo hộ Ma nhân, không còn là kết giới của Vu Sư nữa.”

“Được.” Kevin cười nhẹ, đáp. Một cảm giác tội lỗi dấy lên trong lồng ngực, thế nhưng Kevin không vì nó mà do dự dù chỉ một giây. Cảm giác ấy cứ để cậu chịu là được, chỉ cần có thể ở bên Kibum, cái gì cũng được hết.

“Thân thể phàm nhân của ngươi––”

“Không cần phải đổi.” Kevin sẽ giữ nó, như một hình phạt. Hơn nữa, thân thể này đã cùng tiểu tử kia thân cận bao lâu nay, lưu lại xúc cảm khi ôm nó trong lòng, sao có thể thay thế được.

“Vậy được. Lúc đầu ta sẽ giúp ngươi duy trì, sau này khi ma lực của Kibum hoàn toàn thức tỉnh, nó sẽ lo được cho ngươi.”

“Đa tạ.” Cậu cúi đầu cảm kích, chợt hỏi, “Ma Vương, tại sao ngươi giúp chúng ta?”

“Ta là Ma Vương, giúp đỡ tiểu nhi tử Ma tộc lạc bước trong luân hồi này là chuyện đương nhiên. Nhi tử ấy sở hữu nguồn ma lực tuyệt đối cường đại, chắc chắn sẽ trở thành cường giả đắc lực cho ta. Hơn nữa...” Bỗng chốc Ma Vương quyền uy lại nở một nụ cười trong sáng đến ngây thơ, nháy mắt trở lại bộ dáng tiểu hài tử của mình, “Ta cũng còn muốn dạo chơi nhân gian ít lâu trước khi có Vu Sư mới. Vậy nên nói rằng hôm nay ta tới ‘thủ tiêu’ ngươi cũng không sai đâu.”

Trước vẻ mặt ngạc nhiên của Kevin, Ma Vương phá lên cười khanh khách, liền sau đó biến mất trong bóng đêm.



Kevin mỉm cười, ghé tai Kibum thì thầm đầy yêu thương sủng nịch:

“Ta đến đón ngươi đây về nhà đây, tiểu tử ngốc. Bám chặt, đừng rời tay nhé.”

“Ừm.” Kibum vùi mặt nắm lấy ngực áo Kevin, lại ngập ngừng hỏi, “Huynh sẽ không đi nữa chứ?”

“Không bao giờ nữa.”

Kevin cười đáp lại. Kibum lẳng lặng nhìn nam tử phía trên, khóe môi vẽ lên tiếu dung thanh bình. Kevin à, huynh lúc nào cũng nói dối để gạt ta... Nhưng nói dối thì đã sao? Chỉ cần những cảm xúc huynh cho ta là thật, vậy đã đủ lắm rồi.


Đêm hôm ấy, Vu Sư cùng tiểu Ma nhân biến mất khỏi Thần điện. Không ai còn thấy họ ở bất cứ đâu, tựa như hai người nam nhân ấy đã hoàn toàn tan biến khỏi thế gian.

Năm trăm năm sau chiến tranh Thần Ma kết thúc, nhị đại phong ấn môn được lập nên cùng với sự lộ diện sớm hơn dự tính của Vu Sư mới, Kiều Chấn Vũ. Năng lực thanh tẩy của y ngay cả Thần Ma nhị vương cũng không biết được, chỉ bộc phát mạnh mẽ khi vừa tới chiến trường.

Liền sau đó mở ra mấy ngàn năm thanh bình cho nhân loại. Diện mạo nhân giới thay đổi, phát triển đến cực thịnh, cùng với nội chiến và phân chia chủng tộc lan ra. Trên thế gian không còn bóng dáng thần ma nào nữa.



Tại Ma Vực.

Hắc y nam nhân đứng bất động trên bờ đá lởm chởm nhô ra giữa không trung, thanh tĩnh an tại tựa hồ không chịu bất cứ ảnh hưởng nào của cơn bạo phong vần vũ phía trên đầu kia cả. Bầu trời cuồn cuộn một màu đen tăm tối điên cuồng, vậy nhưng thân hắc y kia lại hoàn toàn không bị trộn lẫn vào màn hỗn tạp đó mà nổi bật lên, hắc sắc tản ra thăm thẳm hơn, thuần khiết hơn, và hắc ám hơn cả bóng tối. Mái đầu hơi ngẩng lên để lộ ra dung nhan hoa nguyệt thanh mĩ đến động lòng người, dải tóc đen rất dài thả xõa xuống khe khẽ phiêu du bên thân, nam tử dường như đang đợi một điều gì, từ từ khép xuống đôi huyết mâu rực đỏ. Chợt một giọt nước từ trên không rơi xuống vỡ tan trên khóe mi, tựa như lệ thủy chảy dài xuống bên gò má. Một giọt rồi một giọt nữa, những giọt mưa nối nhau rơi xuống thấm ướt thân hắc y, nhuận trấp suối tóc đen dài mượt, nhanh chóng đem nam tử kia nhập vào làn mưa dày đặc. Tuy toàn thân ướt sũng không chừa lại điểm nào nhưng vẫn không hề mất đi vẻ ung dung, ngược lại y sam ngấm nước dính vào thân thể càng tôn thêm vẻ đẹp mĩ lệ của nam nhân này. Hắn thực sự rất đẹp.

Trong màn mưa vang lên tiếng bước chân chậm rãi tới bên người, khuôn mặt thanh lãnh lộ ra ý cười thỏa nguyện. Liền sau đó mưa ngừng rơi xuống trong một vòng cầu vô hình bao quanh người, vòng tay nam nhân kéo thân thể ướt đầm của hắn vào ôm siết trong lòng. Kim quang nhu hòa ánh lên, người vừa tới sau lưng cất giọng khiển trách dịu dàng, nói:

“Tiểu tử, ngươi đang làm gì ngoài này vậy? Khiến ta trở dậy không thấy ngươi đâu, lo muốn chết.”

“Ta đâu còn là tiểu hài tử nữa, huynh không cần lo như vậy.”

“Ngươi chưa phá được kết giới của ta thì vẫn là tiểu hài tử thôi.” Kevin mỉm cười ngẩng cao đầu hôn nhẹ lên trán nó. Thực sự tiểu hài tử này đã lớn rồi, thân thể còn cao lớn hơn cậu một chút, thế nhưng vậy cũng chẳng có liên quan gì, trong tay Kevin nó vẫn chỉ là tiểu hài tử thôi. Bằng chứng là liền sau đó Kibum nhăn nhó đỏ bừng mặt lên, có chút chống đối cự tuyệt cái ôm của cậu, một chút thôi. Nó ấm ức nói:

“Cái đấy không tính. Huynh ăn gian, biết ta dù có mạnh hơn nữa cũng chẳng thể phá nổi mà...”

“Vậy thì ngoan ngoãn làm tiểu hài tử đi.”

“Ăn gian...”

Kevin nhìn khuôn mặt ủy ủy khuất khuất của Kibum, yêu thương mỉm cười. Bị hôn như một tiểu hài tử hình như làm nó không vui, vậy thì... Đưa tay nắm nhẹ lấy gáy cổ Kibum khiến cho khuôn mặt xinh đẹp kia phải ngửa lên không chút phòng bị hướng về phía mình, khuôn miệng Kevin lập tức áp sát xuống hai bờ môi vừa vô tình hé mở, đầu lưỡi đưa đẩy vào một nụ hôn thật sâu, mãnh liệt nuốt trọn lấy từng chút cảm giác ấm nóng bên trong khoang miệng ấy. Hơi thở Kibum dần dần gấp gáp hơn, lồng ngực đập loạn như trống dồn, hỏa nhiệt từ nụ hôn kia truyền vào khiến toàn thân nóng lên, vừa bức bối khó chịu lại vừa thống khoái. Kevin lúc nào cũng rất tham lam, lúc nào cũng phải đợi nó gần ngất đi rồi mới chịu buông ra. Vì Kevin đã nói với nó rằng cậu làm cái gì cũng không thích vội vàng, ăn cơm cũng chậm rãi, ngủ cũng thích ngủ thật lâu mới tỉnh dậy, thế nên ‘ăn’ nó cũng phải tuân theo quy luật như thế, ngay cả bản thân cậu cũng không thể thay đổi được, vậy Kibum đành phải thuận theo thôi. Chỉ cần Kevin thích là được.

Quả đúng như ‘quy luật’ ấy, chỉ khi phế phổi của Kibum quắt queo lại không còn chút dưỡng khí nào, Kevin mới rời môi đi. Nhìn nó xây xẩm mặt mày mà hớp hơi thở dốc, thân thể yếu nhược tựa hoàn toàn vào ngực cậu, Kevin hài lòng cười, nhỏ nhẹ nói:

“Đừng sợ, hôm nay ta không định ăn ngươi đâu.”

“A... Sao cơ?” Kibum đầu óc choáng váng vẫn chưa nghe ra Kevin nói cái gì. Kevin liền kề tai nó mà lặp lại:

“Hôm nay ta sẽ không ăn ngươi đâu, chúng ta cùng đi chơi nào.”

“Thật sao?!”

“Phải, vì hôm nay là sinh thần của ngươi.” Kevin cười, xòe mấy ngón tay ra, “Một ngàn năm trăm linh bốn tuổi. Ngươi thấy không? Lớn lên một chút xem nào.”

“Nhiều vậy sao?” Kibum há miệng kinh ngạc, “Vậy Kevin là một ngàn năm trăm mười bốn... phải không?”

“Đúng vậy.” Kevin xoa đầu nó, lập tức tiểu hài tử kia hai mắt sáng rực lên, tựa hồ sau lưng còn có thêm một cái đuôi vẫy loạn. Cậu yêu thương vuốt ve từng lọn tóc đen dài ẩm ướt một cách dịu ngoan, vuốt ve gương mặt nam tử dù đã trưởng thành rồi mà đứng trước cậu vẫn ngây thơ như hài tử. Nó cũng bắt chước làm vậy, nhẹ vuốt lọn kim quang ra sau tai Kevin rồi vươn đầu, thì thầm khe khẽ:

“Một ngàn năm trăm năm ta được ở cùng huynh.”

Một lời ấy khiến Kevin ngạc nhiên quá đỗi, vốn vẫn tưởng nó không để tâm, thế nhưng tiểu hài tử này... thực sự đã lớn lên rồi. Cậu ôm ghì nó vào ngực, cười nói:

“Phải rồi, ta quên mất. Kibum thực giỏi.”

“Đương nhiên rồi.” Tiểu hài tử cười ngây thơ.

.

“À, huynh bảo chúng ta đi chơi, vậy đi thôi.”

“Trời còn đang mưa mà.”

“Không phải đã có kết giới của huynh che cho ta rồi sao?”

“À, đúng rồi.”

Chỉ cần huynh ở bên cạnh, dù có chuyện gì xảy ra ta cũng không sợ nữa.



Lần đó dạo xuống nơi sâu thẳm nhất của Ma Vực, hai người đã gặp được một Vong linh kiên cường hơn bất cứ ai. Chỉ vừa nhìn vào mắt hắn, Kibum đã lại thấy được nhiệt khí thuần nhất mà mãnh liệt, sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để đạt được nguyện vọng. Giống như Kevin khi xưa... Vậy nên đã kí giao kèo trên cái tên Lee Kiseop của hắn, rồi sau đó, dần để hắn bước vào chân tâm của hai người. Bỏ đi chức vị Tả hộ pháp, dấy lên binh phong bão lửa hướng thẳng tới Ma Vương cung, và rồi xuống tay hạ sát tiểu tử kia. Vậy nhưng có một chuyện Kibum không bao giờ biết được, ngay trong khoảnh khắc ba người bước vào nơi sâu thẳm nhất của Ma cung, nguồn ma lực cuối cùng của Ma Vương đã phong tỏa lại toàn bộ thời không trong căn phòng, chỉ chừa ra một mình Kevin mà thôi. Cậu cũng sớm biết rằng sẽ có chuyện như vậy, chỉ lẳng lặng đợi tiểu hài tử kia lên tiếng:

“Ta muốn ngươi thực hiện giao kèo.”

“Ma Vương, giao kèo đó chỉ đóng ấn trên linh hồn của ta thôi.” Kevin thận trọng nói, “Ngươi hãy nhớ rằng người giao kết với ngươi chỉ có một mình ta thôi. Không được tổn thương hai người họ.”

“Đương nhiên ta nhớ.” Trên khuôn mặt tiểu hài tử lộ ra một nụ cười thê lương khó tả, giọng nói yếu ớt lại trở nên gấp gáp hơn, gần như khẩn thiết van nài, “Ta chỉ muốn ngươi bảo vệ cho người này. Hắn vừa mới được tái sinh trở lại, sẽ không nhớ bất cứ điều gì về ta hết, chỉ như một Ma nhân mới sinh ra mà thôi. Chắc chắn sẽ không gây nguy hiểm tới các ngươi.”

“Tái sinh ư? Là Ma nhân sao có thể...” Kevin sững sờ, rồi chợt nhìn tới thần sắc nhợt nhạt suy kiệt của tiểu Ma Vương, thất kinh hỏi: “Ma Vương, chẳng nhẽ ngọc phách luân hồi... hồn phách của ngươi...”

“Đúng vậy. Vậy nên cầu ngươi che giấu khí áp của nó, đừng để cho Kibum và Lee Kiseop phát hiện ra ngọc phách luân hồi đang ở tại trong người hắn. Ta... cũng vì bản thân ích kỉ nên mới làm vậy.”

Ích kỉ a... đúng vậy, bản thân Kevin lâu thật lâu trước đây cũng đã từng ích kỉ như thế, một mực muốn giữ người ấy ở bên cạnh mình mà không quan tâm đến mọi sự. Kéo lại một Ma nhân đã tan biến, để cho hắn sống mà không có chút quá khứ, không có chút kí ức nào về bản thân, chỉ cần hắn còn sống... bản chất việc này quả thực rất giống với cậu trước đây. Và Kevin hơn ai hết cũng biết rõ điều ấy sẽ không dẫn đến kết quả tốt đẹp gì, rồi một ngày sẽ khiến kẻ được yêu thương kia tổn thương thê thảm mà thôi...

Thế nhưng...

“Được. Ta sẽ bảo hộ người của ngươi, nếu hắn không làm tổn hại tới Kibum của ta.”

“Cảm ơn ngươi.”

Nụ cười mãn nguyện chân thành đến hư ảo... Gắng gượng duy trì một thân xác không còn hồn phách, không còn ma lực, quả không hổ hai tiếng Ma Vương.

Kevin kiên định nhìn Ma Vương cho tới tận phút cuối cùng, không hề chớp mắt lần nào. Tiểu hài tử kia dù có tan biến vào hư vô vẫn cứ cao quý như vậy, bình thản đón nhận kích lực tuyệt đại của Kibum, trên môi giữ nguyên nụ cười hướng về phía cậu. Cho tới khi mảnh tro bụi cuối cùng bị thiêu cháy hết, Kevin mới nhẹ nhàng nhắm mắt lại, âm thầm phóng tâm niệm ra thật xa, ngay lúc bắt được một tia ma lực yếu ớt tản ra từ ngọc phách luân hồi thì liền phong ấn nó lại. Sau đó liền thản nhiên rời đi, tới nơi Ma nhân mang trong mình ngọc phách ấy. Dù rằng mới chào đời nhưng lại khác với Kibum lầm bước vào vòng luân hồi mà lưu lạc xuống thế gian, thân thể Ma nhân sinh ra trong bóng tối, từ đầu đến cuối không thay đổi một điểm nào. Giờ trước mặt cậu là một long tộc ma nhân trưởng thành, một tấm thanh sắc trường bào giống với y phục của Ma Vương chặt chẽ bao bọc lấy thân mình, khuôn mặt tuấn tú sắc sảo yên tĩnh ngủ thật say.

Khi Kevin định chạm vào thân thể kia, chợt một bàn tay vươn ra giữ chặt cậu lại. Kevin lơ đãng quay đầu lại, phát hiện ra Kibum đã ở sau lưng mình từ bao giờ. Kibum lo lắng nhìn cậu rồi nhìn nam nhân dưới đất, thắc mắc:

“Huynh sao lại bất cẩn tới gần một kẻ ở Ma cung như vậy? Hắn là ai?”

“Không có gì,” Kevin cười, “Chỉ là tình cờ gặp thôi. Có vẻ như hắn không phải người ở Ma cung này, ta muốn giữ lại hắn.”

“Nhưng ta có linh cảm không tốt về người này.” Kibum đăm chiêu nghĩ ngợi, “Cảm giác dường như rất quen thuộc.”

“Không sao đâu.”

...

“Kevin, huynh có chuyện gì sao? Bị thương ở đâu à?”

“Không có. Sao tiểu tử ngươi lại hỏi vậy?”

Kibum bối rối nhìn cậu thật lâu, sau cùng nói nhỏ: “Từ đó đến nay huynh chưa bao giờ... để ta lại một mình mà tự bỏ đi như lúc nãy. Có chuyện gì sao?”

Kevin sững người. Sau đó liền vòng tay ôm nó thật chặt.

“Xin lỗi, khiến ngươi lo lắng rồi. Ta chỉ hơi lơ đãng thôi...”

Tiểu tử ngốc. Ta là người bảo hộ của ngươi cơ mà, sao có thể có chuyện gì được.

Tiểu tử ngốc, ta không sao đâu, sẽ không bao giờ rời xa ngươi hết.


                                                              Kevin, huynh...

                                                                            Chỉ toàn nói dối ta mà thôi....


 === End ===

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét