10 thg 1, 2012

Phong ấn môn - Đoạn 4

“Chấn Vũ.”

“Sao?”

“Nếu ta đi rồi quay lại, ngươi có mở cửa cho ta vào không?”


~x~

Đoạn 4


“Ngươi mau thả Seopie của ta ra.”

“Ta không có giam giữ hắn gì cả.” Kiều Chấn Vũ thản nhiên đáp. Ngoài việc thoát ra nhân gian, hai ma nhân này muốn đi đâu cũng được cả, lên Thần giới hay trở lại Ma Vực y đều không quản.

Kibum nghiến răng hận:

“Hắn không chịu theo ta về.”

“Đó là việc của bọn ngươi, không liên quan tới ta.”

“Có liên quan. Vì ngươi đã giữ tâm của Seopie ở đây.”

Kiều Chấn Vũ im lặng một hồi, sau cùng cười nhạt nói:

“Tâm? Ma nhân cũng có thứ này?”

“Ngươi có nhầm lẫn gì không vậy? Bởi vì tâm của chúng ta mãnh liệt nhất, vậy nên chúng ta mới là Ma tộc.” – Kibum đáp lại bằng một một nụ cười nửa miệng đầy khinh thị, ánh mắt cao ngạo hướng xuống tựa như khinh bạc cả thế gian – “Ngoài ra, Seopie không phải Ma nhân. Ngươi không nhận ra điều đó, vì ngươi đã đánh mất chân tâm của mình rồi mà thôi, tay sai của Thần tộc à.”

Chân tâm ư?

Thứ đó, tại nơi không có lấy một bóng người như thế này, liệu có cần thiết không?

Quả thực, vì không cần thiết nên y đã sớm bỏ đi rồi.

.
.



Khi Kiseop bước ra từ trù phòng cùng ba cái khay bạc, Vu Sư cùng đại Ma nhân đã tách ra mỗi người một chỗ. Kibum tự tạo cho mình một cái ghế tựa thật thoải mái, thư thư phục phục nhắm mắt ngồi ở góc phòng, toàn thân dù cho trường sam đỏ rực cũng thâm trầm hòa vào bóng tối. Trái lại Kiều Chấn Vũ thả mình trên luân y hướng về phía cửa sổ, đôi mắt thanh tú dù nhìn thẳng nhưng lại tựa như không nhìn thứ gì, trong suốt thủy quang. Bên người một luồng linh áp mạnh mẽ lưu chuyển hướng ra ngoài, y phục cùng vài lọn tóc mảnh khẽ phiêu, thần thái tĩnh tại, hiển nhiên y đang toàn tâm phục hồi Ma Vực môn, bởi vì buổi sáng là thời điểm linh lực có thể khuếch trương mạnh mẽ nhất. Kiseop lặng người đứng nhìn một hồi lâu, ánh mắt phức tạp, sau cùng quay người bước về phía Kibum.

“Ngươi sao không tới chỗ hắn trước?”

“Chấn Vũ đang tập trung, ta không thể quấy rầy y.” – Kiseop đáp lại, ý thức được Kibum sắp nổi cơn thịnh nộ liền mở nắp cái khay trong tay, trưng ra một đĩa thịt bò chế biến tỉ mỉ cùng một nụ cười rạng rỡ - “Cái này huynh ăn ngay đi. Ta làm tốn công lắm đó.”
Kibum nhìn thấy đĩa thịt bò bốc hương ngào ngạt kia, trên khuôn mặt anh tuấn liền xuất hiện một tầng đỏ ửng, cúi đầu nhăn nhó nói: “Chỉ vì ngươi bày ra trò ăn uống này, làm hư bọn ta, mới khiến tên Vu Sư kia coi thường...”

“Chấn Vũ đâu có nói vậy” – Kiseop vui vẻ đáp – “Nhưng ăn uống là việc thú vị nhất thế gian, các huynh cũng thấy vậy không phải sao?”

Kibum đỏ mặt không đáp, đưa tay nhận lấy đĩa thịt bò bắt đầu từ tốn ăn, hai chân mày giãn ra một cách thỏa mãn. Khả quay sang thấy Kiseop vẫn ngồi không, hắn hỏi:

“Ngươi sao không ăn?”

“Đợi Chấn Vũ xong việc, ta cùng ăn với y.”

“Ngươi...” – Trong ánh mắt thoáng hiện một tia nộ khí cuồng loạn nhưng rồi trấn tĩnh lại ngay, Kibum buông dao nĩa xuống, nhìn thẳng vào mắt Kiseop, âm trầm hỏi – “Ngươi không định trở về Ma Vực nữa, có phải không?”

“Chuyện này đợi sau khi thương tích của huynh hồi phục rồi sẽ nói.”

Kiseop đáp, lảng tráng ánh mắt của Kibum, tay cầm hai khay đồ ăn còn lại quay lưng bước về phía Kiều Chấn Vũ. Hắn biết sau lưng mình, Kibum vẫn lạnh lùng nhìn theo không chớp mắt, ánh nhìn băng lãnh khiến hắn thực sự cảm thấy áp lực. Kiseop hiểu rõ không thể buộc Kibum ở đây, cũng giống như hắn muốn ở lại nơi này, Kibum đã đem tâm đặt tại Ma Vực. Nhưng Kiseop càng hiểu rõ rằng Kibum sẽ không quay về nếu không có hắn.

Hiện giờ, phải làm thế nào...

.
.


“Sao ngươi lại qua đây? Linh lực của ta không ảnh hưởng tới ngươi sao?”

Từ lúc hắn tới gần, Kiều Chấn Vũ đã giảm bớt một phần linh áp, dù vậy phần còn lại vẫn đủ để bức lui bất kì ma nhân nào. Kiseop sắc mặt có chút tái đi nhưng vẫn tỏ ra bình thường, lấy ra một cái ghế tới ngồi bên cạnh y, một cái bàn nhỏ để đặt hai chiếc khay bạc. Tay lặng lẽ đưa tới mân mê lọn tóc mềm và lạnh như nước, Kiseop nói nhỏ:

“Ngươi đừng để tâm tới lời của Kibum, huynh ấy vốn luôn cao ngạo như vậy. Ta biết ngươi có tâm.”

“Ta xác thực là không có tâm.” Kiều Chấn Vũ thản nhiên đáp. Không phải y để bụng lời nói của ma nhân kia, mà là hắn nói đúng, bản thân y cũng biết rõ chính mình là như vậy. Đúng là trước kia Kiều Chấn Vũ y từng là người, thế nhưng giờ đã không còn là người nữa, có hay không có nhân tâm thì can hệ gì sao?

“Người không có chân tâm thì không thể bị ma tâm ảnh hưởng đâu.”

Kiseop vu vơ mỉm cười.

Kiều Chấn Vũ trầm ngâm không nói, thu hồi lại linh áp của mình. Điều này, chính y cũng không hiểu tại sao bản thân tưởng chừng đã quên tất cả lại đối với Ma tộc nổi lên ma tâm sát khí nặng nề tới vậy. Kiều Chấn Vũ nhớ lại, trong căn phòng đằng sau cánh cửa đen kia, y đã nhìn thấy ảo ảnh gì đó. Liệu có liên quan?

Thế nhưng người bên cạnh lại khiến y cảm thấy an tĩnh. Nhớ lại câu nói vừa rồi của Kibum, Kiều Chấn Vũ không khỏi thầm nghĩ, có lẽ nào hắn nói thật? Ở tại Ma Vực mà không phải Ma nhân, thì là cái gì?




Những ngày sau đó, Kiseop vẫn ở bên cạnh Kiều Chấn Vũ nửa bước không rời, và hình như lại có thú vui mới là đi khám phá viện tử bạt ngàn này. Cứ đi tới khi chán thì kêu y mở bản đồ lên mò đường về, gặp cửa thì mở, gặp phòng thì vào, quả thực không hề bị việc lần trước dọa cho sợ chút nào. Cũng hiểu được vì sao hắn hứng thú như vậy, mỗi căn phòng trong viện tử này lại dường như là một không gian khác nhau, tuy những hành lang trải dài bất biến nhưng bên trong lại không nơi nào giống nơi nào. Có lần là một căn phòng đầy gương, lại có lần mở ra là đáy một thủy dũng khổng lồ, có vẻ như những nơi ấy đều phản ánh điều gì đó, nhưng Kiều Chấn Vũ không để tâm tìm hiểu. Y cũng để mặc hắn tùy ý đưa đi đâu cũng được, dù sao thì cũng chẳng khác gì với việc ở nguyên trong phòng, không ảnh hưởng tới việc khôi phục Ma Vực môn.

Kiều Chấn Vũ cũng cảm nhận được ma lực của Kibum càng lúc càng lớn, mạnh mẽ tưởng chừng như vô hạn. Cùng với đó, hàn khí quanh người hắn cũng càng lúc càng thâm trầm.

Cho tới một hôm, khi Kiseop mở một cánh cửa dẫn ra một khu vườn thượng uyển ngập đầy ánh nắng cùng với cây trái khắp nơi, Kibum mới đột ngột lên tiếng, lần đầu tiên trong mấy ngày nay Kiều Chấn Vũ mới thấy hắn tự mở miệng.

“Seopie, thương thế đã phục hồi hết rồi.”

“Sao?”

“Nhanh về Ma Vực thôi.”

Nghe tới đó Kiseop chợt sững người lại, bàn tay đang với lên hái chùm quả trên cao ngừng giữa không trung. Quay đầu nhìn lại, điều hắn lo lắng mấy ngày nay cuối cùng cũng tới: vẻ mặt Kibum cực kì trầm mặc nghiêm túc, trong ánh mắt lộ rõ một vẻ nguy hiểm. Kibum tiếp lời:

“Lần đó chúng ta bị truy kích, hẳn ngươi cũng biết là do có kẻ phản bội, hiện giờ Ma Vực chắc chắn rất rối loạn. Những đồng minh còn lại của ta hẳn sẽ gặp nguy hiểm, không thể chần chừ ở đây nữa.”

“Ta hiểu, nhưng...”

Kiseop đưa mắt nhìn Kiều Chấn Vũ. Y hiểu ý, liền đặt tay lên luân y tự xoay người đi về phía cửa, y cũng không có ý định nghe chuyện tranh đoạt nhàm chán ở Ma Vực. Thế nhưng hắn sẽ rời đi. Bỗng nhiên Kiều Chấn Vũ nói:

“Ta về phòng trước, ngươi tự tìm đường về đi.”

“Được.”

Nghe hắn đáp, Kiều Chấn Vũ gật đầu ra khỏi khu vườn. Cửa đóng lại sau lưng, từ đó truyền ra tiếng nói rất gay gắt, hẳn là hai người trong phòng đang lớn tiếng tranh luận. Không,  chắc chỉ có một người lớn tiếng thôi. Kiều Chấn Vũ không để tâm nữa, thả người thư thái mà rời đi.

Y không về phòng ngủ, mà trái lại lại tới phòng chứa phong ấn, tĩnh tại ngồi nhìn Ma Vực môn đen ngòm dưới lớp lớp ấn chú dày đặc. Mọi việc diễn ra khá suôn sẻ, phong ấn xung quanh cũng đã được tăng cường. Hiện giờ nơi Ma Vực môn chỉ còn một khe nứt vỡ nhỏ, rất nhanh sau đấy sẽ hoàn thành. Một khi đã khép lại, sẽ không bao giờ được phép mở ra nữa.

Qua khe hở nhỏ, Kiều Chấn Vũ nhìn xuống Ma Vực hắc ám cuồn cuộn dưới kia, so với căn phòng lát đá hoa cương trắng tuyết ở đây thì là một chiều không gian hoàn toàn khác. Y chưa bao giờ bận tâm tới những sinh thể dưới Ma Vực đầy bão tố gào thét đó sống như thế nào, cũng chưa từng để ý thấy căn phòng này so với nó tịch mịch như vậy.

Tịch mịch? Không thể nào có cảm giác này được. Vu Sư tồn tại không cần bất cứ ai, y đã sống như vậy qua mấy ngàn năm rồi.

Vậy sao giờ lại cảm thấy viện tử này quá rộng lớn và trống trải như thế.



“Chấn Vũ, ngươi ở đây.”

Trước khi giọng nói ấy tới bên tai thì một vòng tay đã ôm lấy vai Kiều Chấn Vũ từ phía sau rồi. Kiều Chấn Vũ có chút ngạc nhiên, hình như vừa nãy y đã ngồi thất thần khá lâu, đến nỗi còn không nhận biết được Kiseop đã tới sau lưng mình. Dù vậy Kiều Chấn Vũ vẫn bình thản giữ nguyên nét mặt, tựa đầu lên vai người phía sau, hỏi:

“Sao ngươi biết ta ở đây?”

“Nơi này có nhiều nơi ngươi đi được sao? Với lại...” – Kiseop vùi mặt vào bên cổ y, dụi dụi – “Mùi của ngươi rất rõ.”

“Ngươi đúng là giống con mèo.”

...


“Chấn Vũ.”

“Sao?”

“Nếu ta đi rồi quay lại, ngươi có mở cửa cho ta vào không?”

Kiều Chấn Vũ im lặng một lúc, rồi chậm rãi đáp: “Ma Vực môn không thể tùy tiện mở ra. Ma nhân không được phép vượt qua ấn chú.”

“Ta không phải Ma nhân, vậy không sao rồi.” – Kiseop cười, siết chặt tay lại cắn nhẹ lên gáy cổ trắng ngần trước mắt.

“Vậy ngươi là ai?”

“Ta là Lee Kiseop.”

Chân mày nheo lại, Kiều Chấn Vũ gỡ tay con mèo trên cổ ra. Y đương nhiên không hỏi điều đã minh bạch như thế, thế nhưng Kiseop lại nhắc lại, hiển nhiên cố tình không hiểu câu hỏi của y hay có ý gì khác?



Căn phòng ấn chú thanh tĩnh, ánh sáng từ bên ngoài khung cửa sổ pha lê duy nhất trên cao chậm rãi biến đổi, mang theo khung cảnh trong phòng cũng từ từ thay đổi theo. Màn đêm nhẹ nhàng buông xuống, bóng tối bao phủ lấy hai cánh cửa dẫn tới những chiều không gian thần bí khác, đối diện nhau, tại nơi đó từng tầng ấn chú tỏa ra ánh sáng xanh nhàn nhạt tĩnh lặng. Bên cạnh ấn chú không còn bóng dáng của Vu Sư và hắc y nam tử nữa, thay vào đó là một nam nhân trường sam đỏ rực hòa lẫn vào hắc ám, đôi huyết mâu mang tia nhìn quái dị hướng thẳng tới vết nứt vỡ trên cánh cửa đen ngòm dưới sàn.

Ngươi ở lại đây vì Vu Sư phải không?

Vậy thì tốt nhất hắn nên biến mất đi.



Nụ cười nửa miệng thâm độc đầy tà khí lộ ra trên khuôn mặt tuyệt lệ, nam nhân nâng tay lên, trong nháy mắt ma lực cuộn xoáy kết lại thành một dị thú có đôi cánh trắng, nhỏ xíu như viên đá cuội. Hắn đưa tiểu ma thú lên ngang miệng, nhẹ giọng thì thầm mệnh lệnh của mình:

“Tới bên Ma Vương cung Ẩn điện điện chủ, Quang Luân Hộ pháp Kevin Woo. Truyền lại lời của ta.”

Đôi mắt đỏ bé xíu của tiểu ma thú cháy rực lên xác nhận nhận mệnh, liền sau đó bay đến bên phong ấn kia chờ đợi chủ nhân dẫn đường. Một tia quang hoa lóe lên từ tay nam nhân, hướng dẫn ma thú khéo léo luồn qua điểm tử của từng tầng ấn chú dày đặc, cuối cùng tới được bên Ma Vực môn. Nhìn ma thú thuận lợi lọt qua khe hở, hắn thỏa mãn cười, thời gian ở đây vừa vặn đủ để ma khí của hắn thâm nhập vào phong ấn, tìm ra những điểm tử cùng thời gian linh lực của Vu Sư kém mẫn cảm nhất, vị trí của Ma Vực môn cũng đã ghi nhớ rõ. Chuyện này chỉ cần người đó nữa thôi, chắc chắn sẽ đại thành.

Dường như ý nghĩ lại đổi chiều, trên mặt xuất hiện một mạt cười ôn nhu.

Quái ngư, huynh mấy ngày nay ra sao? sắp được gặp lại huynh rồi.

Ta nhớ huynh muốn chết...

.
.




Choang!

“Chấn Vũ?”

Kiseop nghe tiếng đổ vỡ từ phía sau truyền tới, vội vàng quay đầu lại. Chỉ thấy Kiều Chấn Vũ co người ôm chặt lấy ngực, hai bờ vai run lên. Nhắm nghiền mắt lại chịu đựng đau đớn trong cơ thể, Kiều Chấn Vũ gắng sức dùng linh lực trấn trụ không gian trong viện tử: vừa rồi y đã cảm nhận được một chấn động kinh người xung khắc với linh lực của y mà công phá ra, kích lực bén nhọn giống hệt như khi trước, thế nhưng lần này mục tiêu không phải phong ấn Ma Vực môn mà là kết giới thanh tẩy bao bọc quanh tòa viện tử này. Nguồn lực lượng khổng lồ cùng sức tàn phá tuyệt đối đó, chủ nhân sở hữu chỉ có một người, Kim Kibum!

“Chấn Vũ, ngươi sao vậy?”

Tiếng hoảng hốt của Kiseop vang lên bên tai, hắn vòng tay vào trong tính gỡ bàn tay Kiều Chấn Vũ ra khỏi ngực, thế nhưng lại bị kết giới thanh tẩy mãnh liệt đánh bật ra ngoài. Kiều Chấn Vũ trừng mắt lên nhìn nam nhân đang gượng dậy trước mặt, đanh thép nói:

“Các ngươi tiếp tay cho nhau phá ta?” Bởi vậy sáng nay mới không thấy bóng dáng kẻ kia đâu, Kiseop lại đưa y đi xa hơn hẳn mọi ngày.

“Cái gì? Không thể nào!”

“Đừng có nói dối ta!”

Trong một giây Kiều Chấn Vũ trở nên mất bình tĩnh, phân tâm khiến cho linh lực yếu đi, vừa vặn đủ để kích lực kia công phá thành công, không gian chao đảo dữ dội, toàn bộ kết giới thanh tẩy cô lập viện tử này với nhân giới lập tức vỡ nát. Kiseop kinh ngạc nhìn thấy bên ngoài cửa sổ nháy mắt hiện lên khung cảnh của một đô thị loài người nhìn từ trên cao; viện tử này là một tòa không thành vô hình tọa lạc ngay phía trên nhân giới! Thế nhưng lúc này đó không phải là điều hắn bận tâm, quay đầu lại nhìn người trong căn phòng, chỉ thấy y đã gục xuống trên luân y, một tay buông thõng xuống. Hắn kinh hoảng chạy tới gần, thế nhưng khi sắp chạm tới thì lại bị đẩy bật ra. Kiều Chấn Vũ ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhợt nhạt, nhìn hắn đăm đăm.

“Không phải ta! Ta không biết gì hết, Chấn Vũ!” – Kiseop trừ bỏ gần hết ma lực phòng vệ trong người đi, nhờ vậy bàn tay tiến vào không bị đẩy bật ra nữa, thế nhưng từ trong lớp bùa chú quấn quanh người xuất hiện một tầng khói đen mỏng, mỗi lúc một dày đặc. Vẻ mặt hắn hiện rõ nét đau đớn, từng bước đem cả thân mình sát nhập vào vùng kết giới mãnh liệt xung quanh Kiều Chấn Vũ, ngoại sam đen thẫm sớm bị hai nguồn lực lượng xung khắc cắt nát ra – “Tin, tin ta, Vũ.”

Kiều Chấn Vũ lẳng lặng nhìn bàn tay vươn tới gần mình đang bị linh lực công phá, ngay khi thấy nó sắp bị thiêu rụi thì bỗng trong tâm xuất hiện một tia không đành lòng, linh áp quanh người liền biến mất, đưa tay ra kéo kẻ kia ngã vào người mình. Cả hai cùng khó nhọc thở dốc một hồi, sau cùng Kiều Chấn Vũ mới thử điều động linh lực vận chuyển trong viện tử, thấy không có gì cản trở, mới liền lập tức bắt đầu thiết lập lại kết giới.

“Chấn Vũ, có chuyện gì vậy? Kết giới xung quanh đây...”

“Hắn phá.” – Kiều Chấn Vũ lãnh đạm nói, sắc mặt khôi phục lại vẻ trầm tĩnh bình thường, có điều thêm chút băng lãnh mà thôi – “Kim Kibum. Hắn vừa công phá kết giới của ta từ bên trong.”

Nghe tới đó, sắc mặt Kiseop đột nhiên đại biến, dường như nghĩ ra điều gì, vội vàng hướng Kiều Chấn Vũ hỏi gấp: “Chấn Vũ, có thể xác nhận được vị trí hiện tại của huynh ấy không?”

“Có thể.” Ma lực của kẻ kia rất đặc trưng, không có chuyện không cảm nhận ra được.

“Cho ta xem!” – Kiseop khẩn trương nắm lấy tay Kiều Chấn Vũ, nháy mắt đưa ma lực vào kết nối giác quan với y. Kiều Chấn Vũ cảm thấy ma lực này rất quái lạ, thế nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc hiếm có của Kiseop thì liền nhanh chóng làm theo lời, nhắm mắt lại tập trung tìm kiếm dấu vết ma khí của Kibum trong viện tử, rất nhanh liền tìm ra. Hình ảnh hiện lên khiến Kiều Chấn Vũ giật mình: ma nhân một thân đỏ thẫm, tay nâng lên một khối hắc hỏa nén chặt chứa năng lực cực đại, vô thanh vô tức mà nhắm thẳng tới phong ấn Ma Vực bên dưới chân.

“Hắn đánh lạc hướng ta.” Linh lực của y đã trải rộng khắp viện tử để khôi phục kết giới, không còn đủ để hộ phong ấn nữa.

“Để ta. Ngươi chịu đựng một chút, Chấn Vũ. Đừng chống cự.”

Nói dứt lời, một nguồn lực khổng lồ truyền vào khiến y chấn động, liền cắn chặt răng ngăn lại phản xạ bài xích của cơ thể. Quay đầu nhìn sang, y thấy Kiseop đang mím môi rất chặt, trên gương mặt lộ ra một vẻ khổ sở, nguồn lực theo định vị của y phóng qua viện tử, nhắm thẳng vào lưng Kibum đánh xuống. Trong một giây hắc quang cuồn cuộn dâng lên, dù không nghe thấy tiếng động nhưng ắt hẳn tại nơi kích lực đó đánh xuống phải phát ra một tiếng nổ rất lớn. Tới lúc này Kiều Chấn Vũ đã chứng thực được lời Kiseop nói: Kibum ngay một tích tắc trước đó đã nhận ra kích lực hướng vào mình, thế nhưng toàn thân lại không hề có một chút lực phòng vệ nào dù là nhỏ nhất, cứ như vậy mà bị quật thẳng xuống sàn. Từ sau lưng, huyết dịch đỏ thẫm trào ra, rất nhanh nhuộm đỏ nển hoa cương trắng tuyết. Máu cũng ứa ra từ khóe miệng thanh lãnh cao ngạo, thấm ướt mái tóc đen thăm thẳm.

“Ngươi ra tay thật nặng.”

“Không, chưa đủ.” – Kiseop nghiến răng, lại truyền thêm một phần lực nữa tới phòng phong ấn. Quả nhiên ngay sau đó kẻ kia gượng dậy, hỏa cầu trong tay càng lúc càng lớn hơn. Hắc nhận một lần nữa phóng xuống, lần này chia ra cắm phập vào hai chân Kibum ghim xuống sàn, ngăn lại cử động của hắn.

Qua tầm nhìn của Kiều Chấn Vũ, y thấy được rõ ràng kẻ kia đăm đăm nhìn xuống dòng huyết dịch đang tràn ra từ khắp người mình, vô thanh vô tức cười một cách ma quái. Khối hắc hỏa cầu trong tay không hề biến mất, Kibum mạnh mẽ phẩy tay, ném nó về phía phong ấn sau lưng.

Tiếng nổ rất lớn, ngay cả từ nơi này cũng cảm nhận được. Một lần nữa tòa viện tử rung chuyển nứt vỡ ra, tầm nhìn của Kiều Chấn Vũ cũng bị cắt đứt.

Liền sau đó y cảm nhận được một đợt sóng ma lực cuồn cuộn tràn vào trong kết giới.

Phong ấn cùng Ma Vực môn, đã bị phá vỡ hoàn toàn.

.
.


Cắn răng bò dậy dưới đống đổ nát, Kibum nhanh chóng cảm thấy luồng ma khí hắc ám quen thuộc của Ma Vực trào ra từ sau cánh cửa, nhanh chóng ngập đầy trong căn phòng. Vạn vật rơi vào bóng tối, thế nhưng như vậy mới có thể phát huy được khả năng của Ma tộc huyết mâu; Ma vực ngàn năm không có lấy một tia ánh sáng, cặp mắt của Ma nhân cũng vì vậy mà thích nghi. Xuyên qua màn khói đen dày đặc, hắn nhìn thấy rõ một đoàn ma kỵ trồi lên từ dưới cánh cửa, trên lưng hắc mã đi đầu là một thân ảnh nam nhân mảnh mai xinh đẹp, mái tóc ánh kim rực rỡ xõa xuống bên vai. Trông thấy người ấy, trên khuôn mặt tái nhợt nhiễm huyết của Kibum tỏ vẻ mừng rỡ không che dấu được, quên đi vết thương của bản thân mà gượng dậy bước nhanh tới trước. Chỉ cần có người ấy ở đây thì hắn không phải lo lắng gì nữa.

“Kevin, huynh...”

Kibum sững lại. Vẻ mặt đột ngột thay đổi rất nhanh, ý cười trong nháy mắt biến mất không dấu vết, tựa như nó chưa từng tồn tại trên khuôn mặt bàng hoàng như hóa thành băng của hiện tại.

“Ke...vin?”

Hắn đang nhìn nhầm, có phải không? Con người ấy là hoàn hảo cơ mà.

Không thể có chuyện này được.



“Tái kiến rồi, Hỏa Luân Hộ pháp.”

Đôi con ngươi đứng tròng trì trệ, khó nhọc dịch chuyển để nhìn thấy bàn tay xanh thẫm đang nắm cương ngựa ở phía trước, một bàn tay khác mang dị sắc y hệt như vậy nhẹ vuốt ve những sợi tóc óng ánh như tơ cùng gò má thanh khiết thuần bạch. Và đằng sau, một khóe miệng giảo hoạt đang hướng về phía hắn, cười nham hiểm.

Thế nhưng nhìn cũng tựa như không, tâm trí Kibum hoàn toàn không tiếp nhận được chút thông tin nào khác nữa. Trong đáy mắt huyết sắc thăm thẳm kia giờ chỉ tràn ngập duy nhất một hình ảnh: người nam tử rực rỡ sắc vàng của hắn kia lại ngồi cùng một ngựa với nam nhân khác, thân thể luôn ôm hắn trong tạy lại để cho kẻ kia thân cận ôm sát lấy mà không phản kháng chút nào; mái đầu tựa vào ngực kẻ kia để cho hắn ta tùy ý vuốt ve chơi đùa như thể một con hình nhân. Còn ánh mắt hướng về phía hắn, lại cư nhiên trống rỗng vô thần đến vậy.


Trong lòng Kibum xuất hiện một hố đen vô tận, cũng giống như cái lỗ đen ngòm xoáy vào trước ngực người kia. Từ trong đó dung dịch thẫm đỏ lặng lẽ rỉ ra, thấm đẫm một vạt ngân sắc bạch y thuần khiết, cũng chậm rãi ăn mòn tâm can hắn đi.

Cùng là huyết dịch, tại sao ở trên người ấy lại đỏ một cách tàn nhẫn như vậy?

Kibum cái gì cũng không cảm nhận được, chỉ dựa vào trực giác mà hiểu được một điều, người nam nhân ở ngay trước mặt hắn kia bây giờ đã không còn thở nữa. Lồng ngực trống rỗng, trái tim cũng đã không còn, toàn bộ sinh khí đều đoạn tuyệt.

Người ấy, ái nhân duy nhất của hắn, Kevin Woo Sung Hyun, đã chết rồi.



“Giết hắn.”



===

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét