“Ta chỉ muốn có ngọc lệ của Joo In Sung thôi.”
Chỉ cần nước mắt của anh là đủ rồi.
Kemaru, đôi nguy hiểm hàng đầu thiên đình =))
Cố gắng cuối cùng: “Vị trí của tôi”
Hôm nay là một ngày đẹp trời. Rất đẹp trời, cực kì đẹp trời, siêu cấp đẹp trời. Đẹp trời tới mức tiểu yêu hồ Lee Kiseop cảm thấy trong ba ngàn năm sống ở đời chưa từng có ngày nào muốn khóc nấc vì mừng như vậy. Tại sao ư? Bởi vì hôm nay là ngày khổ cực của cậu sẽ bay sang Mỹ! ... ý là, mama của In Sung đáp máy bay qua Mỹ ~
Này, đừng trách cậu sao lại thiếu lễ nghĩa với người lớn tuổi hơn như vậy. Hãy cứ thử chịu một tuần bị đè ra làm mẫu vật thiết kế, phải mặc hết thứ đồ cực kì không hợp mắt này cho tới bộ áo sống không gì quái dị hơn kia, một ngày hai tư tiếng bị đặt lên bàn sai vặt quay như chong chóng đến mức người nhão thành cọng bún thiu, liền sẽ tự nhiên mà mong chờ cái ngày này mà thôi. Nhìn đồng hồ điện tử chuyển sang con số đáng phải chuyển, Kiseop hít vào một ngụm khí sớm mai trong mát thấm đầy buồng phổi, khuôn mặt phải méo xệch cả tuần cuối cùng cũng giãn ra; hơn bao giờ hết, cậu lúc này đã cảm nhận được cái gì gọi là ‘khổ tận cam lai’, phải qua bể khổ rồi mới có thể được sung sướng vô bờ như vậy.
Bất chợt có người xông tới phá ngang chuỗi độc thoại của tiểu yêu hồ đáng thương. Có phải cậu đã bỏ sót một điều là nhân tố gây khổ cực này thậm chí còn chưa vào phòng chờ máy bay không?
“Kiseop cưng ~” – Park Yeon Hyo từ đằng sau ôm chầm lấy ngang ngực cậu, cao hứng hét to đủ để cả sân bay quay đầu lại nhìn ba người. Hai mắt lấp lánh một cách nguy hiểm, cô cười cười ghé tai hỏi – “Trông cưng hớn hở thế này, có phải lại đang rủa mama đi cho khuất mắt đó không?”
Này này, mama nhìn ta như vậy có phải lại nổi hứng muốn đem ta ra thử đồ rồi không? Nghĩ vậy, Kiseop vội vàng đáp: “A, đâu có! Mama... ở lại được chút nữa thì... càng vui mà.”
“Coi cưng kìa, không cần phải nói dối tới tai bốc khói vậy đâu ~”
Mama Yeon Hyo cười ngất, lôi kéo thêm một đám người đi qua nhìn chòng chọc khiến cho Kiseop càng xấu hổ tới mức muốn đào một lỗ giữa sân bay mà chui xuống trốn thôi. Cái thứ cục sắt biết bay kia, sao ngươi còn không mau mau cất cánh đi hả?!
“Mama à, sắp đi rồi thì đừng bắt nạt Kiseopie nữa chứ.” – In Sung nhăn mặt lên tiếng; trái với Kiseop, anh tỏ ra hoàn toàn dửng dưng với ánh nhìn tứ phương tám hướng đổ về phía mình. Có lẽ vì nghề nghiệp ngôi sao của anh vốn quen bị nhìn như vậy rồi, hoặc có thể sâu xa hơn, là từ nhỏ đã quen có một bà mẹ mặt nai và gây chú ý phát sợ thế này.
“Được rồi được rồi, nhiều lời quá! Mama nhường buổi đêm Kiseop cưng cho anh là đã hữu nghị lắm rồi còn gì.”
“Mama!”
Aida, sao lại càng có nhiều người nhìn chúng ta hơn rồi?
Cuối cùng... cuối cùng... cuối cùng thì, máy bay cũng đã cất cánh đưa mama Yeon Hyo trở về Mỹ một cách vui vẻ an lành. Và Kiseop, lại càng vui vẻ an lành trở lại cuộc sống vô lo vô nghĩ như trước đây.
Mà... vô lo vô nghĩ? Có nhầm không, cậu ở đây là để lấy ngọc lệ mà!
Suốt cả một tuần qua bị xoay cho đầu óc mờ mịt bụi đến quên sạch mọi thứ xung quanh, dù là kế hoạch gì Kiseop cũng không nghĩ ra nữa. Bởi vậy nên, thêm một tuần gián đoạn hoàn toàn này nữa là đã tròn hai tháng kể từ ngày tiếp nhận thử thách ngọc lệ - chỉ còn hai ngày nữa là vừa vặn phá vỡ kỉ lục thu thập ngọc lệ lâu nhất từ trước tới nay! Aida, nếu đứa em họ ưa sĩ diện Dongho kia biết được chuyện này, không chừng sẽ từ mặt cậu mất ~~~
“Kiseop phải không? Cậu làm gì ở trên này vậy?”
“Kevin?”
Kiseop ngạc nhiên ngước sang nhìn người mới đến, Kevin Woo Sung Hyun, liền sau đó cảm thấy cực kì hối hận cho đôi mắt của mình. Hiện tại cậu đang ngồi trên một đám mây cao hơn cả đỉnh núi của Dongho, ánh mặt trời ban trưa hoàn toàn không bị thứ gì che phủ nên vốn đã chói đến mức cậu không dám ngẩng đầu lên rồi, vừa rồi cũng chỉ là ‘ngước sang’, thế nhưng mái tóc vàng rực rỡ của Kevin dưới ánh mặt trời quả thực muốn làm mù mắt người khác mà. Còn thêm nụ cười chói lọi... Thật sự cậu ta chỉ hợp đi bên cạnh Kibum mà thôi.
“Ủa, sao hôm nay Kibum không đi cùng cậu vậy?” Có biết như vậy hại thị giác của người khác lắm không??
Kevin cúi đầu ủ rũ đáp: “Vì hôm nay là ngày tân binh tới báo danh nên công việc của anh ấy ở sở bận bù đầu. Còn bảo mình ra ngoài một lúc đi, đừng có làm vướng chân anh ấy.”
“Còn không phải vì hyung ở đó làm tân binh Chiến đoàn thương vong quá nửa sao?”
Lại thêm một giọng khác từ sau lưng Kiseop vang lên, lần này là của Dongho. Kiseop nghe giọng của thằng nhóc mà suýt nữa giật nảy mình, may mà Dongho không có ý định ở lâu cũng không nhớ ra chuyện cậu làm mất mặt yêu hồ tộc nữa. Trông nó cũng cực kì bận bịu, tay ôm tới hai ba chồng giấy tờ.
“Thương vong?” – Kiseop ngạc nhiên hỏi – “Sao lại như vậy? Gần đây đâu có cuộc chinh phạt yêu ma nào đâu?”
“Đúng là không có, nhưng cuộc chinh phạt của ác ma hay ghen thì còn kinh khủng hơn à ~” – Dongho thâm thúy liếc mắt về phía Kevin, chỉ tiếc rằng khuôn mặt hoàn hảo của người nó định cạnh khóe vẫn bảo trì được vẻ tỉnh bơ như vậy. Điều đó, rất may, lại làm thằng nhóc cực kì mất hứng. Nó sốt ruột phẩy tay nói – “Thôi em đi đây, không bắt SooHyun hyung giải quyết xong đống tài liệu này thì chắc em cũng sẽ bị Kibum hyung cho gia nhập ‘tử vong đoàn’ thay vì Chiến đoàn quá. Thật tình, em cũng là tân binh cơ mà...”
Thằng nhóc vừa than vãn vừa bỏ đi, trong khoảnh khắc đã bay mất rồi. Kiseop thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy còn Kiseop sao lại ở đây vậy?”
“In Sung ở phim trường tới tối mới về, tớ thì lại không nghĩ ra được cách nào để lấy ngọc lệ hết...”
“À, ra là đồng cảnh ngộ.”
“Sao cơ?”
“Không có gì.” – Kevin không hiểu sao lại đột nhiên trở nên hăng hái hơn rất nhiều, nắm tay Kiseop kéo lên tươi cười nói – “Thôi ở đây phơi nắng hoài chắc cũng chán rồi, mời mình về nhà cậu đi ~ Nhân tiện tớ cũng gặp mặt chủ thể của cậu luôn, có lẽ còn giúp được vài chuyện.”
“A, phải rồi, cậu có ‘đôi mắt am tường’ mà, đúng không?” – Kiseop hai mắt sáng bừng lên, tự trách bản thân sao lại quên được cái này, ai cậu cũng nhờ cả rồi nhưng lại bỏ sót mất Kevin. Kevin là thần thú một phương, năng lực lớn nhất chính là đôi mắt thấu triệt được mọi khúc mắc trên thế gian – “Chắc chắn cậu sẽ nhìn ra được điểm yếu của In Sung để mình có cơ hội lấy được ngọc lệ.”
“Có lẽ chăng?”
“Thế thì đi thôi!”
Mười giờ đêm. Đường phố Seoul đông đến không thể nào đông hơn, và con đường từ trường quay về nhà của Joo In Sung thì đã tắc nghẽn được gần hai tiếng đồng hồ không có dấu hiệu suy chuyển. Ngồi hai tiếng trên xe mà chỉ nhích được một đoạn đường chừng nửa cây trên chiếc cầu bắc ngang sông Han, mức độ kiên nhẫn của In Sung đã lên tới cực hạn. Anh cứ tự nhủ với bản thân từ đầu tới giờ, nếu mười phút nữa nó chưa hết tắc... thêm mười phút nữa, rồi lại mười phút nữa... cho tới khi các cơ trên khuôn mặt đều nhăn triệt để rồi thì mới mím môi mở tung cửa xe bước ra ngoài, sau đó tất tả trèo thành cầu đi qua bên đường dành cho người đi bộ. A, đương nhiên hành động bỏ xe hết sức vô trách nhiệm này có thể khiến cho In Sung được nhận một tờ biên lai ghi phạt và một đống lời xỉ vả, nhưng, chuyện ngày mai thì để mai tính.
Không phải anh thiếu kiên nhẫn hay nóng nảy gì, chỉ là giờ đã muộn quá rồi mà thôi. Vốn dĩ anh đã định kết thúc công việc và về nhà sớm hơn, tạo một cái bất ngờ nho nhỏ nào đó. Giống như hai tháng trước anh đã bắt được một Lee Kiseop từ trên trời rơi xuống vậy – hôm nay là ngày kỉ niệm hai tháng anh và cậu nhóc kia sống chung.
Ngày kỉ niệm ~ In Sung chợt thấy hai má nóng nóng, hoàn toàn không có liên quan gì tới cảnh còi xe ở làn đường bên cạnh. Nói “ngày kỉ niệm” nghe có chút... sến chăng? Nghe giống như kỉ niệm ngày cưới...
Aida, không khí thật là nóng nha ~
Bằng tốc độ của vận động viên, In Sung chỉ mất có hai mươi phút để đi bộ ra khỏi chiếc cầu tắc nghẽn rồng rắn dài tới ba cây số, sau đó bắt taxi về nhà. Dọc đường anh còn ghé vào nhà hàng mua vài món Kiseop thích, giờ đã gần nửa đêm rồi, nhưng có thể cậu nhóc còn lượn lờ chưa ăn tối hoặc muốn ăn đêm lắm chứ? Và một chùm nho ~ In Sung vô thức bật cười [ dẫn theo một loạt những cô gái trong tiệm đang nhìn anh cũng đồng loạt đổ sập, aiz, thật hại người ] Lần nào coi Kiseop ăn nho, hai tai vẩy vẩy qua lại cộng thêm vẻ mặt sáng bừng lên như tìm được vàng, anh đều nghĩ tới cái ngụ ngôn ‘con cáo và chùm nho’. Thật đáng yêu mà ~
“Có phải nhà anh là số 197 trước mặt không?”
“Đúng rồi, bác chạy xe tới trước cổng hộ cháu.” Nhận thấy xe đang đi chậm lại, In Sung tươi cười nói với tài xế taxi của anh. Thật ra thì biệt thự nhà anh vốn một mình một kiểu, chỉ cần tả sơ qua thì có nhắm mắt cũng nhận ra được. Nhưng ông bác tài xế lại một lần nữa hỏi, còn quay xuống nhìn anh rất ái ngại:
“Er... có phải cổng nhà anh quấn dây leo và cao bằng hai tầng nhà, tường sơn màu bạc, cửa sổ đang bốc cháy kia không?”
“Đúng nó đó, cứ tới trước cổng... CÁI GÌ?!”
Cháy? Cái gì cháy?! In Sung bổ nhào ra ghế trước để trực tiếp nhìn thấy khung cửa sổ nhà mình đang... bốc cháy phừng phừng! Thảo nào anh còn nghe tiếng huyên náo và còi xe cứu hỏa hụ inh ỏi từ đầu đường, thì ra đám cháy lại là nhà anh sao?! Bỏ cả xấp tiền lương mới nhận lại cho taxi cùng với những túi đồ lỉnh kỉnh, In Sung phóng một mạch vào trong đám đông đang túm tụm trước cổng nhà anh nghển cổ ngóng vào, do cánh cổng cực đại chắn ngang nên đứng ở đây nhìn chỉ thấy một cột khói đen cao mù trời từ bên trong bốc ra mà thôi. Nhìn cái cột khói hoành tráng như thế này, rốt cuộc là đã cháy bao lâu rồi chứ?!
Luống cuống đập tới gần vỡ cái khóa scan vân tay tân tiến của nhà mình, In Sung vừa mới thấy cổng hé ra một chút đã vội lách mình vào luôn, miệng hét gọi:
“Nhóc con! Kiseopie! Cậu còn ở trong này không?! Trả lời tôi đi! Ki... Khụ khụ!”
Chết tiệt, khói nhiều quá! Lửa không thấy đâu mấy, nhưng sao khói bụi lại dày thế này, hại anh không nhìn thấy gì hết, thở... thở cũng không nổi nữa! Nếu Kiseop vẫn còn ở trong này thì chẳng phải đã chết ngạt rồi sao?!
“Ủa, In Sung? Sao anh về muộn vậy?”
Trước ánh mắt trợn trừng kinh ngạc của In Sung, Kiseop bước từ trong màn khói ra, vẻ mặt ngơ ngác mà cúi xuống nhìn In Sung đang quỳ dưới sàn nhà. Kì thực thì anh hoàn toàn không thấy gì cả, thế nhưng cái chất giọng non nớt kia thì đúng là của Kiseop rồi, và xem ra cậu ta còn hoàn toàn tỉnh bơ trước đống khói bụi này nữa. Anh vội vàng theo giọng nói mà chụp lấy vai Kiseop khiến cho cậu ta bị bất ngờ hét hoảng lên, sau khi xác định chắc chắn một lần nữa người này đích thực là tên nhóc yêu hồ vẫn ở với mình rồi thì mới thở phào nhẹ nhõm. Liền sau đó In Sung cảm thấy hành động này thực là một loại lãng phí dưỡng khí, anh vẫn còn đang đứng trong biển khói mà!
“In Sung, anh không khỏe à? Sao lại ho dữ vậy?”
“Khụ khụ! Kiseopie, sao, sao cái nhà...” lại bốc cháy?!
“Kiseop, cậu đưa anh ta ra ngoài mau đi, người trần đâu có chịu được ngạt khói đâu.”
Lúc này một giọng nam lạ lẫm xen vào; dù nghe thật bình thản chẳng hợp với khung cảnh khói lửa chút nào, thế nhưng In Sung thực biết ơn cậu ta ~~~ anh thực sự sắp bị xông khói thành thịt nguội mất rồi. Hình như Kiseop quay đầu lại, dùng một giọng khó hiểu hỏi người kia: “Nhưng không phải cậu chỉ cần dập lửa đi là xong sao? Ra ngoài lạnh lắm.”
“... À, mình quên mất.”
Theo tiếng cười nhã nhặn cùng một cái búng tay, đột nhiên In Sung cảm thấy bên mình như có một luồng gió lốc thổi từ sau lưng tới. Khó nhọc mở mắt ra, anh vừa vặn được chứng kiến một cảnh tượng hoành tráng như trong phim: toàn bộ khói và lửa khắp căn nhà cuồn cuộn đổ về phía một cậu con trai có mái tóc vàng óng ánh như mặt trời, quần áo toàn thân tuyền một màu trắng bạch kim tôn lên dáng vẻ tinh túy đầy mị lực. Và khi khói rút đi hết, anh nhận thấy cậu con trai này cũng có một khuôn mặt mĩ thiếu niên xinh đẹp rạng ngời, ngoài Kiseop ra, đây là lần đầu tiên In Sung gặp một cậu trai khả ái như vậy. Xem cảnh tượng hoành tráng như trong phim vừa rồi, có lẽ cậu ta cũng là tiên đi? Thật may không phải tiên nhân nào cũng thiếu sót thường thức như Kiseop...
{ Alo, Alo, chúng tôi là cứu hỏa, ở bên trong nhà nếu còn người thì xin hãy lên tiếng }
{ Mí đại ca, nếu còn người thì chắc họ cũng không lên tiếng nổi nữa đâu... }
{ Đồ ngốc, im miệng! }
...
“Hình như bên ngoài cổng có rất nhiều người?” – Kiseop nhảy một đường tới cạnh cửa sổ, nghển đầu ra bên ngoài ngó nghiêng một hồi. Thấy vậy In Sung thầm cảm thán, gây ra một vụ cháy khói lửa mịt trời như vậy còn tự hỏi vì sao bên ngoài có người ư? Anh tủm tỉm cười giải thích:
“Họ là người tới dập lửa đó.”
“Ế, Sao lại phải dập lửa? Với lại lửa cũng dập rồi mà.”
“... Vậy thì để tôi ra giải thích với mấy người họ.”
Có lẽ phải nghe mắng vốn sớm hơn nửa ngày rồi... In Sung nghe tiếng lính cứu hỏa bên ngoài càng lúc càng nhiều, còn cả tiếng vặn van nước, liền vội vàng bước ra. Nhỡ để họ phun nước vào làm chết cây leo của mama thì còn kinh khủng hơn nghe mắng vốn nữa ~
Nhưng mà ngẫm lại, sao đột nhiên lại có đám cháy được nhỉ? Nhà bê tông chứ có phải bằng giấy đâu...
“Vậy mình vào bếp nấu tiếp thôi Kevin!”
...
“Khói bụi vừa rồi là vì nấu ăn?”
“Hả? A, khói là vì...” – Kiseop bỗng nhiên đỏ mặt lúng túng, đảo mắt vòng vòng ra chỗ khác – “Ừm, lửa ma pháp của tôi chưa có thành thục...”
Lửa ma pháp chưa thành thục của nhóc suýt chút nữa biến nhà tôi thành đống tro rồi đó... In Sung gượng cười, lựa lời nói: “Đợi tôi về rồi mới ‘nấu ăn’, có được không?”
“Nhưng mà tôi đói...”
“Được rồi, để mình đi thu xếp cho. Chỉ cần giải thích là được chứ gì?” – Cậu con trai tóc vàng nở nụ cười rạng rỡ với Kiseop, trước khi nhún chân bay ra ngoài cửa sổ và... không phải chứ?! Cậu ta biến thành một con hổ trắng sao?!
“Ừ, Kevin là Bạch hổ thần thú mà. Nghe nói khi cậu ấy làm nhiệm vụ thường sẽ hóa thân thành bạch hổ.” – Kiseop mơ màng nhìn theo hướng con hổ trắng to bằng cả gian phòng đang lao xuống phía dưới, cực kì phấn khích nói – “Thật kiêu dũng. Sau này tôi cũng sẽ làm được như vậy!”
... Như thế này là đi giải thích hay đi dọa người?
In Sung phải thừa nhận, lần này người bị làm cho bất ngờ lại vẫn là anh. Không, không thể nói là ‘bất ngờ’ nhẹ nhàng như vậy được, mà phải là ‘kinh khiếp’. Anh nhẩm tính trong đầu, ngày mai có lẽ sẽ không chỉ nhận được biên lai giao thông, tiếng gầm của quản lý, thư mắng vốn của cục phòng cháy chữa cháy, không chừng còn có cả đơn kiện của ủy ban môi trường và hiệp hội bảo vệ động vật hoang dã nữa! Việc ‘nấu ăn’ xả khói đầy trời, sau đó từ cửa sổ còn nhảy ra một con hổ trắng to bằng năm con trâu, có lẽ không tính là ‘chuyện bình thường’ được chăng? Vì trong nhà có một tên nhóc yêu hồ ở, tối hôm qua nhóc đó mời bạn hổ trắng về nhà làm cơm, cái lý do đó nếu nói ra không chừng In Sung còn được khuyến mại thêm một chuyến thăm quan viện tâm thần... Dù rằng kì thật đối với anh đó thực sự là ‘chuyện bình thường’ – đầu tuần trước nhà anh còn được dịp biến thành rừng rậm nhiệt đới khi có anh bạn Tôn Hành giả, à, là Thông Thiên giả ghé qua trốn mấy hôm – nhưng mà người ngoài nhìn vào hẳn sẽ chỉ thấy một mớ bòng bong phi pháp mà thôi.
Để tránh thêm những rắc rối có thể phát sinh khi được nhiều tiên nhân như vậy ghé qua chơi, hiện tại, In Sung đang vui vẻ và ngoan ngoãn ở trong bếp nấu nướng nấu nướng. Nhưng mà... nhìn lại thì cảnh này đúng như mục đích ban đầu của anh rồi, vậy nên mấy chuyện nhỏ kia cũng không có gì đáng phàn nàn hết. Với lại, kì thực... cũng rất vui.
In Sung phát hiện ra bản thân đang tủm tỉm cười một mình từ lúc nào. Aida, phải nấu đồ ăn nhanh nhanh thôi ~
Khi anh trở ra, Kiseop đang chân trong chân ngoài ngồi vắt vẻo ở cửa sổ mà ngóng xuống dưới kia – vẻ mặt ngơ ngẩn xuất thần cùng với kiểu ngồi rất bất cẩn kia khiến In Sung suýt chút nữa đánh rơi đĩa thức ăn trên tay xuống đất. Nếu anh nói cho Kiseop biết rằng kì thực kĩ năng câu dẫn của cậu ta là siêu cấp vô địch, hẳn tên nhóc hồ ly lúc nào cũng tự nghĩ mình yếu kém kia sẽ mừng phát khóc mất.
“Oa, cậu làm xong hết rồi à?”
Vừa lúc ấy cậu con trai tóc vàng tên Kevin đã quay trở lại. Cậu ta nhún chân nhẹ nhàng hạ xuống bục cửa sổ nơi Kiseop ngồi, tiêu sái tuấn dật khác hẳn phong thái kiêu hùng khi còn trong lốt Bạch hổ lúc nãy. In Sung tự nhiên có chút tò mò không hiểu vị ‘tiên nhân’ này khi không có người lạ thì sẽ thế nào, vậy nên anh làm như vô tình mà đứng lại ở khung cửa không bước vào phòng. Kì thực đó cũng không tính là rình trộm, bởi vì chỗ anh đứng hoàn toàn chẳng có che đậy gì, liếc mắt ra là thấy được. Nhưng có vẻ như thần tiên không hay liếc mắt thì phải?
Kiseop nhìn người mới trở về một cách đầy ngưỡng mộ, hai mắt vừa sáng rực lại còn vừa lấp lánh phát quang đầy phấn khích: “Tuyệt thật, cả một đoàn người như vậy mà nháy mắt đã đuổi đi hết rồi. Có phải cậu dùng thuật ‘tẩy não’ không?”
“À không, là ‘thôi miên’ thôi.” – Kevin mỉm cười nhã nhặn, là một nụ cười hoàn mĩ không có một tì vết nào từ độ cong khóe môi cho tới chừng mực đóng mở khuôn miệng. In Sung nghĩ thầm, để có thể vừa nói chuyện vừa duy trì nụ cười đẹp như vậy hẳn phải tốn nhiều công tập luyện lắm đi? – “Mình khiến cho bọn họ cùng tới một cái nhà máy bỏ hoang rồi ngồi đó thôi, sáng mai là hết tác dụng liền.”
Trong đầu In Sung lập tức hiện ra cảnh cả một đoàn người, mặt vô biểu cảm, bước thành hàng dọc cùng lững thững hướng về một phía mà đi... Có khác nào một đoàn diễu hành xác sống đâu? Hiển nhiên Kiseop cũng đang nghĩ như vậy, bởi vì cậu nhóc chỉ một thoáng sau đã xanh mét mặt mày.
“Bỏ... bỏ nó qua một bên đi!” – Kiseop kêu lên, cố tình nói to để át đi cái sự thật là cậu đã bắt đầu tưởng tượng tới mức lạnh gáy, mới phải đánh trống lảng cho chính mình – “Kevin, thế còn ngọc lệ của mình làm sao để lấy?”
À, ra là vẫn chưa bỏ cuộc sao? In Sung tủm tỉm cười thầm, cảm thấy quyết định nghe trộm này thật sáng suốt. Chỉ thấy Kevin kia chống cằm đăm chiêu nói:
“Ừm... nhưng mình phải gặp chủ thể đã.”
“Chủ thể? Ý cậu là In Sung à, cậu vừa gặp rồi còn gì?”
“Là anh ta sao?”
“Ừ.” – Kiseop cười bẽn lẽn, nhăn nhó giải thích – “Xin lỗi, chắc cậu nhìn ra được anh ta quái dị lắm phải không?”
Quái dị à, haha, kẻ quái dị là nhóc mới đúng. Tôi chỉ là...
“Kiseop, người đó không phải chủ thể ngọc lệ của cậu.”
===
“Kiseop à...” – Kevin cẩn thận liếc cậu một cái, ý nhị nói nhỏ – “người đó không phải chủ thể ngọc lệ của cậu.”
...
“Sao cơ?”
“Khi là một chủ thể ngọc lệ có nghĩa người đó đã kí giao kèo với tiên tộc, trên người sẽ ẩn chứa quang hoa thần thánh. Nhưng mình hoàn toàn không thấy gì cả.”
Kiseop ngẩn mặt ra, cảm thấy não bộ của mình có chút trì trệ. Kevin vừa nói cái gì... cái gì.... CÁI GÌ?! In Sung không giữ ngọc lệ của cậu ư?! Nhưng là... nhưng là, lúc rơi xuống trần gian người đầu tiên cậu nhìn thấy đúng là anh ta mà, hay đấy là một “In Sung” khác? Kiseop nhớ tới lần bản thân giả dạng In Sung đi gây chuyện, thế nhưng liền sau đó đã lắc mạnh đầu. Không thể nào, nếu cậu có thể ấu trĩ nhìn lầm như vậy thì chắc đã đem mắt mình quăng ra chín tầng mây rồi. Mắt cậu xác định là vẫn còn đây, vậy hay là In Sung có anh em sinh đôi gì đó? Hay anh biết cậu đưa Kevin tới đây để lấy ngọc lệ nên dùng ma pháp che mắt... In Sung biết dùng ma pháp? Mà còn giỏi hơn cả cậu???
Kevin nhận thấy mắt Kiseop đã hóa thành hai cái xoáy lò xo còn tai thì bốc khói tới nơi rồi, liền đập tay một cái trước mặt cậu cắt đứt luồng suy nghĩ lảm nhảm kia. Cậu ta nhẹ nhàng nói một cách ái ngại: “Đừng nghĩ theo hướng đó nữa, In Sung hoàn toàn không liên quan gì tới ngọc lệ của cậu đâu. Có thể trước khi gặp In Sung cậu đã vô tình giao mắt người nào khác mà không biết chăng? Hoặc là một con vật nào đó. Kì thực thì chủ thể ngọc lệ không nhất thiết phải là ‘người’ đâu.”
“Vậy... vậy sao?” Có phải trong lúc rớt xuống đây cậu đã lỡ giao mắt với con chim nào đó cũng đang bay ngang qua rồi không??
In Sung không có ngọc lệ... In Sung không giữ ngọc lệ của cậu, vậy thì từ giờ cậu không cần phải nhẫn nhịn đeo bám anh ta và làm mấy cái kế hoạch nguy hiểm kia nữa. Cũng không cần ép anh ta khóc nữa, dù sao thì đâu có ai muốn khóc đâu.
Nghĩ thế nào cũng... rất tuyệt! Cậu muốn đi báo cho In Sung ngay!
Anh ta chắc chắn sẽ –––
Ting .
Một tiếng động nhỏ xíu vang lên trong không gian, nghe thanh thoát và trong veo như ngọc – rất mảnh, rất nhanh, chỉ tồn tại trong một tích tắc ngắn ngủi, nhưng Kiseop lại nghe thấy rõ ràng. Cậu chưa bao giờ nghe thấy một âm thanh tinh túy đến vậy, thuần khiết không lẫn chút tạp âm, và âm vực cao vút mà lại mảnh như sợi chỉ của nó luồn sâu vào trong tâm điệu, đẹp đến mức khiến người khác phải ngỡ ngàng. Kiseop sững người: vốn đang định chạy đi tìm In Sung để khoe tin nhưng lại thấy người kia ở ngoài cửa từ bao giờ. Và còn...
Nhận thấy Kiseop đang nhìn mình, In Sung thoáng chốc đã hồi phục thần sắc như bình thường, cười gượng: “À... tôi vô ý quá, vào mà không gõ cửa. Xin lỗi, hai người cứ tiếp tục đi, đừng để ý.”
Nói rồi anh quay người bỏ đi rất nhanh.
“Vậy là sao...?”
“Còn là sao nữa?” Kevin bước đến bên cạnh cậu, cúi xuống nhặt từ dưới sàn lên một viên ngọc trong suốt hình cầu. Đậu trên đầu ngón tay trắng muốt của cậu ta, viên ngọc nhỏ xíu nhẹ nhàng phát ra ánh xanh tinh khiết, quang mang mỏng manh bao bọc bên ngoài âm thầm sáng lên từng đợt đầy uy lực. Đưa linh thể kết tinh của ánh sáng và nước ấy cho Kiseop, Kevin nhẹ giọng nói: “Đây, ngọc lệ của cậu đã xuất hiện rồi.”
“Nhưng không phải cậu nói...”
Kevin ngắt lời, tươi cười nói: “Mình đã hứa giúp cậu rồi mà.”
À, là vậy sao... Kiseop bần thần viên ngọc xinh đẹp phát sáng trong tay rồi lại nhìn theo bóng người vửa rời khỏi phòng, gần như không thể tin vào mắt mình được nữa. Tại sao đột nhiên lại dễ dàng như vậy? Nếu thế thì công sức cậu bỏ ra cả tháng nay là cái gì... Mà nghĩ lại mới nhận ra, giờ nếu In Sung không phải là người ấy thì một tháng này của cậu hóa ra lại là vô nghĩa rồi. Nhưng thứ cảm giác hiện tại của cậu lại không phải là bức bối hay tiếc rẻ đã không nhờ Kevin ngay từ đầu, cứ cho là vậy đi, và cũng chẳng là gì cả. Trong đầu hoàn toàn trống trải.
Có thực là vô nghĩa không? Rõ ràng cậu cảm thấy thời gian ở đây như đi đánh giặc, bị xoay đủ hướng đủ chiều, thế nhưng tại sao lại hoàn toàn không chán ghét nó như bản thân vẫn tưởng? Kì thực, cậu chỉ luôn nghĩ phải nhanh nhanh trở thành tiên nhân để ‘báo thù’ chứ chưa bao giờ có cái khái niệm ‘nhanh nhanh rời khỏi đây’ trong đầu cả. Chẳng lẽ cậu không có ý định lên trời làm tiên nữa sao?
In Sung là người. Hình như Kiseop đã hoàn toàn quên mất điều ấy rồi, vì một tháng nay chỉ toàn là anh ta chăm sóc cậu mà thôi. Và cậu lại rất thích...
...
Kiseop chớp mắt, buồn buồn tủi tủi nói một cách tang thương:
“Kevin à, phải làm sao đây... In Sung mang đồ ăn của tớ đi mất rồi.”
“Cậu là tiên, vốn dĩ đã không cần ăn rồi.” – *tủm tỉm cười*
“Nhưng mà tớ thích được ăn.” – cậu cúi đầu thì thầm từng từ một, giọng điệu càng lúc càng nhỏ đến không thể nghe ra, tựa như đang lẩm bẩm một mình – “Biết tớ đang đói mà còn dám mang thức ăn đi ngay trước mũi tớ như vậy, thật là muốn chọc tức chết người mà...”
“Vậy đi trả thù đi!”
Kevin thản nhiên đáp lời, giọng nhẹ bẫng như gió thoảng. Cậu ta vẫn cười rất đẹp nhưng lại như không cười, ánh mắt nhìn Kiseop tràn đầy thâm ý. Cậu vốn vẫn biết trong các linh thú, kẻ nguy hiểm nhất chính là Bạch Hổ mà.
Còn dám đọc ý nghĩ ta... Kiseop bất cười nói: “Đương nhiên rồi. Sau đó là tới cậu đấy, tớ không bỏ qua việc này đâu.”
“Mình sẽ đợi nha ~”
Làm chủ thể của ta khóc như vậy, Kevin à, đừng nghĩ cậu đắc ý mãi được vậy!
Khi nãy, trên gương mặt anh tú mà tái nhợt của In Sung, lệ... đã chảy dài.
In Sung, anh đang ở đâu vậy?
...
Sau khi In Sung rồi Kiseop cùng nối bước đi rồi, Kevin mới tự mình dạo một vòng quanh phòng khách rộng thênh thang, từ khách hóa chủ, tiêu sái an nhàn ngả lưng xuống trường kỉ bằng một tư thế lười biếng hết mức. Oa, ghế làm bằng da thú thật mềm mại quá đi.
“Em còn định ngủ luôn ở đây à? Đi chơi hết cả buổi chiều rồi, vẫn chưa muốn về sao?”
“Bởi vì cái ghế nảy nằm rất êm mà ~”
Kevin thoải mái đáp lời, quả nhiên vừa nói như vậy thì một giây sau cậu đã bị nhấc bổng lên khỏi cái ghế da mà nằm gọn trong lòng người, nửa phân cũng không được tiếp xúc với nó nữa. Kì thực có muốn nằm tiếp cũng vô phương, vì liền sau đó nó đã bị người mới tới kia dùng hắc hỏa đốt ra thành một đụn tro xám ngoét. Cậu sung sướng cười thỏa mãn, hai mắt lim dim tựa vào vòng tay nam nhân vững chãi thân thuộc, tư thế nằm vẫn biếng nhác y như vậy. A, quả nhiên Kibum ghen càng lúc càng lợi hại, cái ghế kia, mi thật xui xẻo rồi.
“Chỉ được ngủ trong lòng ta thôi. Từ giờ cấm em đi chơi lung tung như thế này nữa.”
“Không phải chính hyung xùy em đi để làm việc sao?” – Kevin bi ai nói nhỏ. Cậu dụi dụi đầu vào bờ ngực anh, thân mình mảnh mai co lại thành một bộ dạng tủi thân đáng thương vạn phần. Khuôn mặt cứng ngắc của Kibum cuối cùng cũng giãn ra, anh chỉ đành lắc đầu cười ngao ngán:
“Thôi được, em thắng rồi. Sau này đừng đi đâu mà không có ta.”
Hổ trắng nhỏ “ngoan ngoãn” gật đầu, vui vẻ thưởng cho seme của nó một cái hôn phớt nhẹ lên môi. Đáp lại nụ hôn trong sáng đó, Kibum cũng không để cho bờ môi hồng đào diễm lệ kia được tự do rời khỏi nữa. Càng không có chuyện Thánh vực thiên sơn miêu, Linh tướng chỉ huy của thiên đình lại bận tâm xem đây là nơi nào; kì thực dù có là giữa thiên cung đi chăng nữa anh cũng không buồn để vào mắt. Kim Kibum chính là người tùy hứng như vậy.
Một mặt ôm Kevin nhẹ nhàng đặt xuống chiếc thảm lông gấu trắng sang trọng và mềm mại ở giữa phòng, một mặt luồn tay xuống bình thản cởi từng chiếc nút thắt trên đai lưng cậu, vừa tỉ mỉ vừa ôn nhu. Đôi con ngươi màu hổ phách đặc trưng của tộc mèo sáng lên trong bóng tối, ánh nhìn đăm đắm hướng vào khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ tươi cười kia không rời một giây, thập phần mê loạn. Anh tà tà cười:
“Kevin... em càng ngày càng thâm sâu rồi. Kì thực hôm nay em đến ở lì ở đây không chịu về là để bắt ta phải đi tìm rồi hứa với em thôi, phải không?”
“Em đâu có... ưm... đâu có nhỏ mọn như vậy. Với lại mới có nửa ngày, đâu phải là ở lì đâu.” – Kevin tủm tỉm cười, khi nãy cũng là Kibum bắt cậu không được rời khỏi anh, chứ nào có hứa hẹn gì? Là tại Kibum, cậu hoàn toàn vô-tội – “Hôm nay em đến đây giúp Kiseop đó thôi, hyung cũng thấy rồi mà.”
“Em lại dùng cách đó nữa.” – anh nhíu mày – “Có biết cảm giác đó khó chịu thế nào không? Đột nhiên lại biết vị trí của mình bấy lâu nay với đối phương chỉ là do nhầm lẫn mà có được, vốn chẳng là gì cả...”
“Lúc đấy hyung đã cảm thấy như vậy sao?”
Kibum ai oán trừng Kevin một cái, vừa cúi đầu hung hăng hôn xuống thật cường liệt vừa mạnh tay xé nốt lớp y phục cuối cùng trên người cậu ra, đem thân thể thiếu niên tinh túy cuốn vào trong tà áo choàng đen thẳm. Còn dám ngang nhiên cười cười mà hỏi như vậy... đột nhiên từ đâu rớt xuống biến Kim Kibum này từ một con mèo bình thường thành miêu tinh, khiến anh mang nhân dạng rồi từ đó bám lấy không rời, một câu cướp ngọc lệ, một câu đoạt đi lí tính của anh, nếu không phải tiểu linh thú ngàn đời cười không biết chán này thì còn là ai nữa? Dù đã là chuyện từ thuở khai thiên lập địa, nhưng cảm giác khi nghe cậu nói một câu: “Xin lỗi, hyung không phải người em cần” thì e rằng dù có thêm mấy vạn năm nữa cũng chẳng thể quên được đâu, Kevin à.
“Có phải chủ thể của Kiseop đã làm gì đắc tội với em không?”
“Có, rất nhiều. Anh ta đã nghĩ ‘ngoài Kiseop ra’ em là người đẹp nhất, nghi ngờ khả năng đàm phán của em, còn nghĩ em cười được là do luyện tập, và...”
“...”
Ta chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, em không cần quá thật thà vậy đâu Kevin...!
Bỏ qua xuân cảnh ở phòng khách mà trở lại với nhân vật chính của chúng ta – tiểu hồ ly Lee Kiseop, sau khi cầm theo ngọc lệ của mình mà chạy một vòng khắp căn biệt thự rộng lớn mà vắng tanh không bóng người, cuối cùng cậu cũng tìm được một cánh cửa để mở trong phòng áp mái. Nhưng là... đó là cửa sổ! Kiseop vội vàng nhảy vọt ra ngoài không trung mà đảo mắt tìm kiếm, đừng nói In Sung lại cũng biết cả khinh thân thuật đi? Thế thì dứt khoát anh nên được mời làm tiên nhân rồi.
Nhưng chắc cũng không thể là...
“Kiseopie? Cậu đang tìm cái gì mà bay ra giữa trời vậy?”
Ừ, lại nữa rồi, cái giọng tỉnh queo lúc nào cũng vang lên từ sau lưng những khi Kiseop đang căng thẳng phát cuồng này thực làm cậu tức chết mà! Giận dữ xoay người lại, cậu nhìn thấy In Sung đang bó gối ngồi bên ngoài cửa sổ, ánh mắt vô-tội và vẻ mặt ngơ ngác nhìn cậu, và dĩ nhiên, chẳng có tí máu me nào hết. Kiseop thẹn quá hóa giận, dữ tợn trừng mắt lên đáp trả:
“Cái đó tôi phải hỏi anh mới đúng! Ra ngoài cửa sổ hóng gió chơi, không sợ rớt chết luôn sao?”
“Nhóc không thấy tôi đang ngồi trong ban công à?”
... Chết tiệt, khi nãy nhảy ra vội quá không nhìn thấy cái ban công rồi. Nghĩ tới cái cảnh khi nãy tự nhiên nhảy bổ ra ngoài không suy nghĩ, cũng không chịu nhìn quanh mà bay vụt qua In Sung đang ngồi ngay sát cửa sổ như vậy, mặt Kiseop bỗng chốc nóng bừng lên, bao nhiêu nộ khí tích tụ đã xìu đi đâu mất. Trông vẻ mặt anh bây giờ, hẳn lúc đó cậu trông như một thằng ngốc rồi. Cũng còn may, chưa có réo tên anh ta hay là bật khóc nữa...
“Này này... tôi đã làm gì nhóc đâu? Kiseopie à––” – In Sung hoang mang cực độ, vội vàng đứng dậy chạy tới bên lề ban công, vươn người ra chụp lấy tay cậu mà thành khẩn nói – “Đừng khóc, xin lỗi, tại tôi ngồi khuất tầm nhìn nên nhóc mới không nhìn thấy thôi, là chuyện bình thường mà, không cần xấu hổ như vậy. Vào đây đi, ở ngoài đó nguy hiểm quá...”
“Anh chắc chắn là đang cười tôi ngốc nghếch...” – Kiseop ấm ức nói – “lúc nào cũng vậy hết, cuối cùng đều là... tôi khóc.”
“Nhóc đã thấy tôi cười nhóc bao giờ à? Hay bây giờ đang cười?”
“Là cười trong bụng!”
“Trong bụng cũng không cười.”
In Sung cẩn thận nói từng từ một, trên gương mặt lúc nào cũng cười ngốc lại lộ ra một nghiêm túc hiếm có khiến Kiseop ngẩn người ra, nước mắt cũng quên không rơi xuống nữa. Thay vào đó, trống ngực lại đập thình thịch... Anh kéo nhẹ một cái, đem Kiseop đang lửng lơ bên ngoài trời lăn vào trong lòng mình, hai tay siết lại thật chặt. Cơn run rẩy rất khẽ mang theo hơi ấm nhẹ nhàng truyền qua.
Người con trai này là chủ thể ngọc lệ của ta.
Kiseop nhắm mắt lại.
“In Sung, nhìn này... tôi lấy được ngọc lệ rồi.”
Viên ngọc nhỏ long lanh như nước, ở trên tay Kiseop nhè nhẹ tỏa ra làn ánh sáng trong suốt một cách tĩnh lặng, tựa như gương. Loang loáng phản chiếu lại ánh nhìn nhợt nhạt của người đối diện. Anh gượng cười:
“Nhanh thật, chắc nhóc không gặp nhiều rắc rối như với tôi đâu nhỉ. Quả nhiên chỉ mình tôi mới quái dị như vậy...”
Cậu hài lòng cười. Anh không phải quái dị, là cực độ siêu cấp quái dị.
“Cuối cùng nhóc cũng thành tiên được rồi, chúc... chúc mừng. Sắp tới sẽ lên trời đúng không?”
Tiếp tục cười, và gật đầu lia lịa. Hai mắt Kiseop sáng lên một cách tinh quái, ha, đâu phải lúc nào cũng có dịp phản công như thế này đâu. Cậu phải trả thù cho đã mới được.
“Vậy... có rảnh thì... ghé qua nhà tôi chơi.....”
A, trả thù được rồi...
Crốp!
In Sung giật mình quay đầu nhìn lại, vừa vặn thấy được viên ngọc xinh đẹp kia đang vụn ra thành một dải bụi cát sáng lấp lánh, hòa vào gió mà chậm rãi bay đi, mềm mại. Tựa như phép màu từ cây đũa thần của bà tiên cổ tích, trong không gian thanh tĩnh, ánh sáng xanh của nó thật nổi bật, nhưng cũng thật hiền hòa... cứ như vậy tan vào màn đêm huyền hoặc và dần dần biến mất. Cho tới khi điểm quang hoa cuối cùng cũng đã rời xa rồi, In Sung mới ngỡ ngàng nhìn sang người đối diện. Chỉ thấy chiếc đuôi hồ ly trắng muốt đang thản nhiên phẩy qua phẩy lại một cách nhàn rỗi, và hoàn toàn không có vẻ gì là kích động như anh tưởng.
“Lỡ cầm mạnh tay quá, vỡ mất rồi.” – Kiseop tỉnh bơ nói, chớp chớp hai mắt mà vươn tay ôm lấy cổ In Sung, rạng rỡ cười – “Thôi thì đành tá túc ở nhà anh thêm ít lâu vậy, còn phải chờ ngọc lệ mới tái xuất hiện mà.”
“A... nhưng mà, cậu phải tới chỗ người giữ ngọc... mới phải chứ?”
In Sung ấp úng nói, rõ ràng là bị thế chủ động đột ngột của Kiseop khiến cho đầu óc luống cuống không biết làm gì khác, chỉ cứng đơ người nhìn cậu. Hai mắt Kiseop sáng lên tinh quái, khóe mi tràn đầy ý cười khiến cho khuôn mặt xinh đẹp lại mang theo một vẻ đáng yêu ma mãnh mười phần mị hoặc, đẹp đến say người. Cậu đu người lên vươn tới sát gần In Sung, lại cười, và đặt bờ môi hồng đào nhỏ nhắn lên hôn nhẹ vào đuôi mắt còn chưa khô lệ của anh. Vị mặn tinh túy lan vào khóe miệng.
Ánh trăng trên cao đã biến đi đâu mất, dường như Hằng Nga cũng không muốn làm gián đoạn cái khung cảnh thần tiên nơi hạ giới này. Thay vào đó, một quầng sáng xanh trong trẻo từ đâu lan tới, nhẹ nhàng bao bọc lấy thân thể tiểu yêu hồ kia, và, cả người con trai đang ở cạnh cậu lúc này. Khóe miệng anh khẽ run lên đôi chút, thế rồi lại đột ngột cúi bắt lấy đôi môi nhỏ nhắn kia, cuồng loạn hôn xuống. Kiseop khẽ cười.
“Xin lỗi, xin lỗi, nhưng tôi không muốn... không muốn cậu lại đi kiếm người giữ ngọc lệ khác nữa. Tôi...”
Cậu vươn bàn tay thanh mảnh lên che miệng In Sung lại, môi kề sát tai anh, khe khẽ thì thầm:
“Ta chỉ muốn có ngọc lệ của Joo In Sung thôi.”
Chỉ cần nước mắt của anh là đủ rồi.
.
Ba tháng sau, tại đêm trăng tròn đầu tiên của mùa xuân, trên đỉnh Tuyết Sơn lại chộn rộn bày tiệc bàn đào. Đúng là tiệc bàn đào năm trăm năm mới có một lần, thế nhưng đào thì mỗi nơi một khác, đào của Vu Sơn thì căng hồng đỏ mọng, đào tại Tuyết sơn lại ngọt đến không thể ngọt hơn, vậy nên, mỗi bữa tiệc bàn đào lại là một chu trình năm trăm năm khác nhau, không liên quan gì cả - ngoài ra còn có tiệc ngắm hoa, thưởng nguyệt, luận tửu, du sơn, vân vân. Ước chừng có khoảng mấy ngàn bữa tiệc như vậy, đủ để tiên nhân “có được chút thư giãn” suốt cả năm.
Lại nói tới một góc khuất khuất tối tối tránh đủ xa khỏi ánh đèn sàn, có sáu vị tiên nhân đang tụ tập bên một chiếc bàn tròn thương nghị, vẻ mặt mỗi người đều đặc biệt nghiêm trọng khác hẳn không khí náo nhiệt bên ngoài. Người mở lời đầu tiên là Dongho.
“Không thể như thế này được!” – cậu nhóc hậm hực gắt lên – “Cả mấy tháng nay Kiseop hyung không ló mặt lên chỗ em, cũng không gọi điện khóc lóc kêu than nữa, có lẽ nào lại như vậy chứ? chuyện này hoàn toàn trái với quy luật tự nhiên!”
“Ừm, cũng không có người đỡ đạn cùng anh luôn. À, anh muốn nói là,” – SooHyun sau khi bị ném cho một ánh mắt tóe lửa của hỏa hồ ly thì liền vội vàng chỉnh lời, đằng hắng một tiếng, lấy giọng nghiêm túc mà nói – “Kiseop đã thành tiên rồi mà vẫn chưa lên thiên đình kí sổ, việc này đúng là trái với quy luật tự nhiên!”
“Hyung cũng có tư cách nói câu đó sao?” – Kibum khinh khỉnh cười, bồi thêm một cái trừng mắt sắc lạnh như dao khiến toàn bộ những người còn lại phải lạnh gáy – “Có biết từ lúc hyung lên nhậm chức tới giờ, sổ Tổng lãnh tướng chưa phải thay quyển nào không hả? Thiết nghĩ, rãnh chân trời thật không đủ chứa cả phòng nến và điện tra khảo của ta, có lẽ tháng tới chuyển qua Hỏa hồ động đóng căn cứ cũng được.”
“... Ho em, mai mang cho ta mười cuốn sổ nữa tới tổng đàn.”
Kibum quay đầu đi không thèm nói nữa, vòng tay nhấc Kevin lên ôm vào lòng như con gấu bông vậy. Kevin ở trong tay anh cũng tỉnh bơ như không, môi khẽ nhấp một chén rượu Nữ Nhi Hồng đỏ au thơm dịu rồi đưa lên bồi Kibum uống cạn, rượu thấm nhuần đôi môi, ý cười đọng lại nơi đuôi mắt, động tác mười phần mị hoặc khiến kẻ khác phải ngó rớt quai hàm. Dongho lại một lần nữa nhận thức rằng kiến duyệt hồ ly của mình học được quả nhiên chỉ là muối bỏ biển.
“Quay lại chuyện của Seopie, thật đúng là bất thường. Thay vì tới chỗ Dongho, cậu ta lại thường lui tới nhà em...” – Eli thở dài, trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ ngước sang nhìn Alexander – “Mỗi lần tới đều lấy rất nhiều rượu hồ ly, mà còn biết dùng thủ đoạn để lấy rồi. Lại còn đòi cả quà tân gia nữa, chậc. Chuyện này rất bất thường, cực kì bất thường, siêu cấp bất thường...”
Cả năm người cùng gật đầu, không gian trầm mặc. Lúc này Kevin mới đặt ly rượu xuống bàn, tươi cười nói:
“Đã vậy, sao chúng ta không đi thị sát xem cậu ấy đang làm gì nhỉ? Nhân tiện du xuân luôn, nhà In Sung rất rộng rãi mà.”
“Tuyệt! Xuống trần chơi một chuyến đi!”
Alexander reo lên, hai mắt sáng rỡ mà đập bàn khen phải. Eli đương nhiên sẽ đi theo anh ta tới bất cứ đâu, Dongho lại càng tò mò xem ông anh họ quý báu của mình đã đổi tính như thế nào. Còn SooHyun, chắc chắn là đi du xuân sẽ tốt hơn ngồi kí mười cuốn sổ nộp cho Kibum rồi, vậy nên anh cũng ủng hộ nhiệt liệt. Chỉ có Kibum, trong lúc cả đám đang chộn rộn phi về nhà lấy đồ đạc hành lý, anh lại liếc xuống nhìn Kevin bằng ánh mắt bí hiểm, nghi hoặc nói:
“Này, không phải em đang có mưu đồ gì đấy chứ?”
“Đâu có, em xuống cho Kiseop đỡ nhọc công đi tìm người ‘báo thù’ mà.”
Kibum gật đầu đã
hiểu, vuốt ve gương mặt ngây thơ vô (số) tội của bảo bối nhà mình mà mỉm cười
chiều chuộng, nhẹ hôn lên khuôn miệng lợi hại muôn phần kia. Anh nghịch ngợm thổi
vào tai cậu một hơi nóng ran, ôn nhu nói nhỏ: “Ta biết Kevin của ta trí nhớ rất
tốt mà.”
“Thật không?” – Kevin
hai mắt sáng bừng lên, tươi cười rạng rỡ hỏi.
“Thật.”
Không quên cũng
không bỏ qua bất cứ hành vi chống đối nào dù là nhỏ nhất, chẳng phải “trí nhớ tốt”
thì là gì đây? Kibum khẽ cười, ây dà, để tiếp đón sáu vị tiên quái tính đệ nhất
thiên đường này thì liệu In Sung kia có còn nổi nửa thanh củi dựng nhà không
đây? Thật là khó nói. Thế nhưng, đó là chuyện Kiseop phải lo, đâu đến lượt Kim
Kibum quan tâm đến chứ. Hiện giờ trong tâm trí anh chỉ còn có một mình người
con trai nguy hiểm vạn phần trước mặt mình mà thôi, từ ánh mắt, cử chỉ cho tới
từng hơi thở kiều mị, Kevin lúc này lại càng nguy hiểm hơn bao giờ hết. Nguy hiểm
ấy khiến anh say...
*Bang!* - “Aida, sao lại quay về chỗ cũ rồi... A haha anh bị lỗi độn thổ, không sao, đừng để ý đến anh ~!!!”
“XANDER HYUNG!!”
=== End ===
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét