“Ầy, đương nhiên rồi...” Eli thở dài, khuôn mặt lộ rõ một vẻ hối lỗi cùng tiếc thương sâu sắc.
Đêm, thanh vắng.
Từ một khung cửa
sổ mù sương, một chú cáo trắng nhỏ xinh đẹp ngẩng đầu ngước nhìn lên bầu trời
cao thăm thẳm, đôi con ngươi trong veo như thủy tinh phản chiếu ánh trăng rằm
tròn vành vạnh. Ánh trăng soi vào khuôn mặt đẹp như bạch ngọc một vẻ ngơ ngẩn thất
thần, ánh nhìn đờ đẫn hướng về nơi cao xa kia mang theo nỗi niềm đau đáu tang
thương không tài nào tả xiết.
Bờ môi kiều diễm
mím chặt, cáo con ấm ức khóc thầm...
Trời ơi đói quá... đói chết mất... Hội nghị Thượng
tiên ơi, đồ ăn ơi, ta muốn muốn muốn ~!
In Sung chết tiệt kia, sao ba bốn giờ sáng rồi mà còn
chưa về hả? Hại ta vì rình trộm ngươi mà không dám đi ăn, đói đến mức hiện
nguyên hình rồi.
Tiểu hồ ly bị
thiếu cơm, lết qua lết lại trước cửa sổ làm một hòn vọng phu... Cuối cùng chẳng
hiểu thế nào lại “ùm” một tiếng, lăn tõm xuống dưới hồ nước tắm rộng thênh
thang bên cạnh. Nước nóng vào ngập mặt mũi khiến Kiseop phát sặc mà tỉnh táo lại,
sau khi cuống cuồng ngụp lặn một lúc lâu, rốt cuộc cậu phải biến trở lại thành
người thì mới nhô đầu lên khỏi mặt nước được. Gắt gao ôm chặt lấy thành hồ như
thể sinh mạng mình, Kiseop rúc đầu vào hai vai ho lên sù sụ, hai mắt rơm rớm nước
ai oán rủa thầm. Chết tiệt chết tiệt!
Ngươi sao lại xây một cái hồ tắm sâu như vực thế này hả? Lại hại ta mém chết nữa
rồi, ta còn phải lên trời làm tiên nhân bất tử nha!
Nhưng mà... nằm
dưới này ấm áp dễ chịu quá ~
Một mùi hương thảo
dược thoang thoảng lan ra xung quanh, nước tắm đun bằng hồi hương cùng dược liệu
bao bọc khắp thân thể cậu, thấm mềm làn da mẫn cảm [vì đói nên ] khô ran, cũng
mang nhiệt khí nhẹ dịu len lỏi vào người. Thoải mái quá... ngay cả cái bụng đói
meo cũng được xoa dịu chút ít, đầu óc ngây ngất lâng lâng, phải mất một lúc sau
Kiseop mới nghĩ ra được cái cảm giác này là từ đâu đến. Bởi vì cậu là yêu hồ
nên hai thuộc tính thủy và mộc trong người rất mạnh, được ngâm mình trong nước
thảo mộc như vậy thực chẳng khác nào tái sinh. Aida, In Sung cũng thật biết
cách hưởng thụ. Anh ta ngâm mình trong nước tắm thảo mộc mỗi ngày như vậy, thảo
nào dù là con trai mà da dẻ lại thực mịn màng.
Và hương vị thoảng
trên người anh ta cũng là hương thảo mộc dịu êm...
Đôi gò má trắng
như tuyết của cậu khe khẽ ửng lên trong làn hơi nước nóng, thần thái thấp
thoáng một vẻ ôn nhu. Kiseop chậm rãi cởi bỏ y phục quanh mình mà thả lỏng cơ
thể hết mức, đôi chân mày liễu thanh mảnh từ từ giãn ra, mi mắt lim dim khép hờ
mang theo vài giọt sương long lanh kết đọng. Không gian nơi đây yên bình quá,
tĩnh lặng bốn bề, lại được dược thảo ngâm quanh, cậu trong một phút đã ngây ngẩn
nghĩ rằng bản thân muốn được ở lại đây mãi mãi. Thực ấm áp, giống như được anh
ta ôm...
Cách!
Đột ngột cửa bật
mở, và một người con trai bước vào phòng. Người đó chính là Joo In Sung, trên
người chỉ quấn độc một cái khăn tắm – và nơi đầu tiên anh nhìn đến cũng là
Kiseop đang lười biếng nằm ườn trong hồ, toàn thân không một mảnh vải.
...
“Anh... anh...”
– Kiseop lắp bắp không thành lời. Một phút mắt trừng mắt qua đi đã kéo tuột cậu
từ trên thiên đường rớt oạch xuống mặt đất, còn nữa, mặt đất này có Joo In Sung
đang nhìn chằm chằm cậu! – “anh làm cái gì... giờ này đang làm cái gì ở
đây...?!!”
“Thì đi tắm...”
“RA NGOÀI!!”
Tiếp theo đó là
hàng loạt ghế bàn chai lọ đặt trong phòng tắm bị nhổ bung lên, vùn vụt bay về
phía In Sung với tốc độ kinh hồn! “Rầm! Rầm!” mấy tiếng vang lên như đại bác
liên thanh, tất cả cửa kính trong căn nhà cũng đều bị chấn động rung lên bần bật,
đống đồ hung khí kia đã tông cả vào cánh cửa phòng tắm rồi. Nếu không phải In
Sung tập kiếm thành ra phản ứng cũng nhanh nhạy hơn người thường thì chắc giờ
đã an dưỡng dưới suối vàng rồi. Anh từ bên ngoài cửa gọi vọng vào trong, âm điệu
vừa bất an vừa bối rối một cách kì cục:
“Nhóc con, Kiseopie?!
Cậu có sao không?”
“Tránh ra! Tránh
ra! Không được vào đây, pervert!!”
“Là tôi sai, xin
lỗi!” – In Sung vội phân trần – “Nhưng cậu cũng là con trai mà, đâu có chuyện
gì lắm đâu...”
“Ngươi biến mau!
Dám vào đây một bước ta sẽ giết!”
Kiseop hả họng
gào về phía đống lộn xộn ngoài cửa phòng, gào lớn đến nỗi mặt mũi đỏ rực đến tận
mang tai, gáy cổ cùng toàn thân cũng nóng bừng bừng. Cậu còn không đủ thời gian
để kinh ngạc vì sao ma lực của mình đột nhiên lại mạnh lên dữ vậy, hay vì sao một
yêu hồ luôn luôn bị nhận xét không có tố chất yêu hồ bởi bản tính quá mức rụt
rè như cậu lại có thể hét lớn như thế, quả thực là lần đầu tiên trong suốt ba
ngàn năm sống trên đời của Lee Kiseop này! Cũng là lần đầu tiên cậu ngượng chín
người như vậy; đúng là bình thường chuyện con trai với nhau thì nhìn thấy cũng
chẳng có sao hết, Kiseop cũng thường đi tắm thác với đám người Dongho Kibum
nhưng mà... nhưng mà... chẳng hiểu tại sao là
hắn thì lại cảm thấy khó chịu như vậy!
Khốn kiếp, sao lại nhằm đúng lúc ta đang nghĩ tới ngươi mà nhảy ra thế chứ?!
Cậu càng nghĩ đến
càng tức, càng nghĩ đến càng nóng mắt nóng tai, chỉ còn thiếu điều nóng chảy ra
hay bốc hơi thành không khí mà thôi. Nhưng mà khốn khổ thay, ngay cả ma pháp sơ
đẳng Kiseop còn chưa học xong, nói chi đến đống thuật hóa thân cao cấp ấy. Nói
đi nói lại, muốn trút giận hay xấu hổ thì cũng phải có sức mạnh mà xấu hổ nữa,
đời thật trớ trêu mà!
Cũng tại tên Joo
In Sung kia hết! Dám nhìn trộm ta tắm như vậy, tới khi có ngọc lệ rồi, ta sẽ
dùng độc nha của tuyết hồ tộc xé ngươi ra thành ngàn mảnh!
Mà khoan, ngọc lệ...
chẳng phải cậu mai phục ở đây để rình anh ta tắm hay sao? Sao lại đảo ngược lại
rồi thế này? Còn quên béng luôn mục đích chính của mình nữa, bị một cái hồ tắm
quyến rũ, thực tình, nước trong đó có phải là ma dược không vậy?
Lửa giận của
Kiseop bỗng nhiên bị thổi bay mất, tiếp theo cậu xìu xuống sàn phòng như quả
bóng hết hơi. La hét một hồi mà bụng đã đói lại rồi, cổ họng còn rát rát nữa...
nhưng quan trọng hơn, còn cái kế hoạch lấy được ngọc lệ kịp Hội nghị Thượng
tiên năm nay thì tính sao đây? Đành rằng người ta bảo đối với thần tộc bất tử
thì thời gian chẳng có nghĩa lý gì, nhưng mà, năm trăm năm vẫn là rất dài chứ?
Vả lại, Kiseop chẳng muốn là người mới duy nhất không thể tham dự Hội nghị lần
này...
Vậy nên kế hoạch
kế hoạch ơi, cần phải tập trung trở lại thôi! Có đổ bể rồi cũng phải làm!
Kiseop khẩn
trương gạt hết mọi suy nghĩ khác ra khỏi đầu. Cậu nhìn ra ngoài trời: dù chắc
chắn rằng bây giờ đã phải năm giờ sáng rồi nhưng bầu trời vẫn tối nguyên như vậy,
mặt trăng – tức xe ngựa phát sáng của Hằng Nga – vẫn còn bị treo lơ lửng giữa
trời, hẳn là Hội nghị Thượng tiên vẫn chưa tàn đi?
“Alo... phù
phù... Dongho à...?”
“Kiseop hyung?”
“... phù... Hội
nghị... Hội nghị Thượng tiên... bao giờ kết thúc?”
“Còn lâu lắm, vì
Hằng Nga tỉ tỉ uống say rồi nên không ai lái mặt trăng đi cả, với lại mọi người
còn chưa muốn về mà” – Dongho tỉnh bơ đáp chẳng tỏ ra quan tâm chút nào, nhưng
sau đó bỗng đổi giọng hỏi – “Kiseop hyung, hyung làm gì mà như đang chạy nước
rút vậy?”
“Không... phù
phù... không có gì đâu... khụ khụ!”
“À mà, Eli hyung
có chuyện muốn nói---”
Cụp!
...
“Anh ấy tắt máy
rồi.” – Dongho lắc lắc chiếc khuyên tai – điện thoại hình bọ rùa của mình, cuối
cùng đeo lại vào tai – “hình như đang làm việc gì đó rất tốn sức, thấy anh ấy
thở gấp lắm.”
“Ầy, đương nhiên
rồi...” Eli thở dài, khuôn mặt lộ rõ một vẻ hối lỗi cùng tiếc thương sâu sắc.
“Anh tưởng đối tượng của cậu ta là con gái nên mới vẽ ra cái kế hoạch kia,
nhưng mà nếu là con trai thì đảm bảo bị phản pháo là chắc chắn.”
Dongho nheo mày,
nghiêng đầu thắc mắc: “Nhưng mà Kiseop hyung cũng là con trai mà.”
“Ừ, nhưng vì đó
là Kiseopie nên mới thành chuyện đó...”
Eli bỏ lửng câu
nói, tiếp tục thở dài thườn thượt. Kiseop
à, lỗi do tớ vẽ sai kế hoạch là một phần, nhưng lỗi do cái mặt cậu lại càng lớn
hơn đấy, vậy nên, có trách thì trách số của cậu không may thôi...
Trở lại với
phòng tắm nhà In Sung, tại đây, Kiseop vừa vuốt ngực ho lên sù sụ vừa nhăn nhó
nhìn viên kim cương điện thoại bé xíu nằm một cách vô dụng trên đầu ngón tay
mình. Vì phong ma pháp “sạc pin” đã xài hết lúc nãy nên Kiseop đành phải gỡ nó
xuống, vừa gấp gáp thổi liên hồi để kết nối vừa nói không ra hơi, cuối cùng lại
tạo thành cái hiệu ứng thều thào như vậy. Hóa ra điện thoại nhân giới tiện lợi hơn
nhiều, chí ý đỡ lo chuyện khi kiệt sức sẽ không có cái mà xài.
“Kiseopie?! Này,
Kiseopie, sao cậu lại ho dữ như vậy? Có phải bị cảm rồi không?!”
“Ngươi biến!
A...” – Cậu vừa hét lên đã liền nhớ tới ngọc lệ và kế hoạch của mình, vội vàng
dốc sức đè nén hơi thở xuống, mím môi dịu giọng chữa lời – “Ý tôi là... tôi
không sao, anh cứ đợi ngoài đó một chút.”
“Được.”
Sau đó In Sung
không nói gì nữa, nhưng bằng cảm quan của yêu hồ Kiseop biết rằng anh vẫn đang ở
bên ngoài. Như vậy là tốt nhất, để cậu còn có thời gian suy nghĩ làm sao để tiếp
tục kế hoạch của Eli. Kiseop hít sâu một hơi cho căng đầy buồng phổi rồi chậm
rãi thở ra, đợi cho đầu óc tỉnh táo hẳn mới nhìn quanh một lượt. “Dụng cụ tác
nghiệp” vốn đều đã mang vào đây cả rồi; giờ thì, kì thực vị trí có hơi ngược so
với dự tính ban đầu một chút nhưng linh hoạt thay đổi đi là lại dùng được rồi,
phải không?
Ừ, cứ cho là vậy
đi!
Quyết định được chủ
ý, Kiseop bắt đầu tới chỗ đống hổ lốn bị ném ra cửa để... nhặt lại đồ của chính
mình bị quăng lộn tới đó. Ừ thì... cầm đồ lên ném bằng tay có khi còn không biết
mình vừa ném cái gì nữa là quăng tập thể bằng ma pháp, có nhầm lẫn cũng phải
thôi. Hầu hết đều có ở đây rồi, vì không phải đồ dễ vỡ nên vẫn còn dùng được rất
tốt, chỉ có điều... bộ quần áo ướt nhẹp nước của cậu đã bị phong đao chém te
tua không mặc được nữa rồi. Kiseop nhón tay cầm cái thứ giẻ đó lên mà ngơ mặt:
ma pháp của cậu vì thẹn mà bộc phát lại mạnh như thế sao?
Cậu ngẩn người một
chút, một lần nữa thử dùng phong ma pháp chuyển mấy thứ đồ nhẹ nhẹ về chỗ cũ
xem sao. Thấy “Bộp” một tiếng, miếng bọt biển nhúng nước chỉ vừa mới ngắc ngứ
bay lên không trung chừng nửa mét đã rớt bẹp xuống đất, vẫn là nguyên vị trí cũ
như vậy. Kiseop trừng mắt nhìn nó – không động đậy tí nào! Cậu bắt đầu cân nhắc
lần sau học ma pháp phải kêu In Sung ở cạnh mới được.
Bởi vì phong ma
pháp hết xăng không xài được như vậy, thế nên Kiseop đành phải dọn đường bằng
tay thôi.
...
“In Sung, anh
còn ở ngoài đó không?”
“Có chuyện gì vậy?”
“Cho tôi mượn
cái khăn bông...”
“... Ừm, đợi một
chút.”
In Sung quay người
bước đi, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm. Hình như cậu nhóc kia đã bớt giận
anh rồi. Kì thực, không phải In Sung không hiểu vì sao Kiseop lại nhảy dựng lên
như vậy; dù miệng nói cùng là con trai với nhau nhưng mặt anh... bây giờ lại
đang nóng bừng. Thực sự anh không muốn có ý nghĩ khinh bạc cậu nhóc, nhưng mà
Kiseop nói cậu ta là hồ ly ngàn năm cũng không sai, thân thể đó... kiều mị quá!
“Kiseopie, khăn
tắm đây.”
“Cảm ơn.”
Cánh cửa hé mở,
và bàn tay trần vương hơi nước của cậu chậm rãi vươn ra ngoài hành lang, rất,
chậm rãi. Lòng bàn tay với năm ngón thanh dài cực kì xinh đẹp nửa úp nửa mở đặt
hững hờ trong không trung như chờ đợi, làn da trong suốt ẩn hiện thủy quang, trắng
ngần... In Sung thoáng bần thần trong giây lát, nhưng rồi cũng đặt chiếc khăn
bông vào bàn tay kia. Một cái chạm nhẹ, lại khiến tim anh đập thình thịch. Bỗng
nhiên...
Tách!
Từ dưới chiếc
khăn, một tiếng kim loại vang lên gọn ghẽ, đồng thời In Sung cảm nhận được cổ
tay mình bị một chiếc vòng sắt lành lạnh khớp lại. Bàn tay cậu ta theo đó mà nắm
chặt lấy tay anh kéo ngược về, lực kéo rất lớn, cộng thêm mặt sàn tự nhiên đặc
biệt trơn trượt và tâm trí ngơ ngẩn bất thường đã khiến cho Joo In Sung phải ngã
ngửa xuống nền phòng tắm; cùng lúc đó một thân thể mềm mại nóng ấm áp lên ngực
anh.
“Ki...
Kiseopie?!!”
Đôi tai hồ ly trắng
tuyết vểnh cao trước mặt, mái tóc màu hạt dẻ vừa dài vừa mềm cùng làn da căng mịn
như sữa chua, cậu con trai đang ngã đè lên người anh đúng là tiểu yêu hồ Lee
Kiseop! Thực lòng mà nói thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên khi nhân số trong
căn nhà này hiện chỉ có hai người, thế nhưng In Sung khi nhìn thấy Kiseop đã
thiếu chút nữa hồn vía lên mây, tim đập mạnh muốn thủng lồng ngực. Anh kinh hãi
nhìn cậu con trai đang đè lên người mình; cũng thật may, Kiseop không phải đang
hoàn toàn ở trần nữa. Một chiếc áo sơ mi màu xanh lá mềm mại phủ quanh người,
hàng cúc buông thả, để lộ một đường cổ mượt mà kéo xuống tận chỗ hõm xương vai
đầy quyến rũ khi ẩn khi hiện...
Nhưng mà, đã mặc
đồ rồi thì còn cần khăn tắm để làm gì? Còn chưa kịp nghĩ ngợi gì thêm, In Sung
đã phát hiện ra tiếng thở gấp cùng đôi gò má đỏ lựng của cậu ta có gì đó rất
không bình thường.
“Nhóc con, cậu uống
rượu sao? Sao đã say rồi còn đi tắm đêm như vậy? Cậu...”
Chưa kịp nói hết
câu, In Sung đã bị đẩy ngã trở xuống hồ nước nóng đến “Ùm” một cái. Sau đó anh
có một ngàn cái đầu cũng không tưởng tượng được Kiseop có thể ở dưới nước mà
hôn anh một cách cuồng loạn như vậy, nhiệt khí nóng bỏng trải dài – bờ môi căng
óng non mềm của cậu mạnh mẽ áp chặt vào khuôn miệng anh, trong khoang miệng
nóng ẩm ngập đầy hương rượu nồng đậm. Một thứ rượu mạnh trước giờ anh chưa từng
thử qua, tửu khí nóng ran xộc vào.
Kiseop liếm môi
cười, mị nhãn đưa đẩy đầy tà ý: “In Sung ~ tôi muốn có em từ lâu rồi, giờ ta
vui vẻ nhé!”
Cậu ta... cậu ta nói cái gì?
Vị rượu này... mạnh quá.......
~x~
“In Sung ~ tôi
muốn có em từ lâu rồi, giờ ta vui vẻ nhé!”
Này, một câu này
có phải hơi không thích hợp không? Kiseop trong lòng thầm nghĩ, mặc dù quả thực
cậu lớn hơn anh tới hai ngàn chín trăm bảy mươi sáu tuổi nhưng gọi một tên con
trai cứ suốt ngày kêu cậu là nhóc con này nọ thì thật quái dị, giống như trời đất
đang đảo lộn trật tự vậy.
Với cả còn cái nữa,
đè một tên con trai ra thì sao lại làm hắn khóc được?
Kiseop nghĩ cả
chiều không ra, nên quyết định... không nghĩ nữa. Chỉ cần In Sung khóc là được
rồi, cậu nghĩ, cũng chẳng cần biết lí do đâu ~ A, nhưng mà tại sao anh ta mãi
không khóc, lại còn, ánh mắt nhìn cậu dần trở nên ngầu đục thế kia? Kiseop mở lớn
mắt chăm chú soi vào đôi con ngươi đen thẫm tuyệt đẹp kia, đồng tử mênh mang,
phản chiếu rõ khuôn mặt của cậu. Ánh nhìn khó hiểu như vậy thôi thúc cậu cúi đầu
nhìn vào sâu hơn, thật sâu vào bên trong đáy mắt anh. Dường như, có thứ gì đang
dậy sóng...
Ùm!
Thực sự là dậy
sóng! Đang ‘nghiên cứu’ ánh mắt kì lạ kia một cách xuất thần, Kiseop đột nhiên
bị nắm chặt lấy đẩy vào thành hồ gây nên một đợt sóng xô bờ cuồn cuộn nước;
cùng lúc đó toàn thân cũng bị khóa chặt bởi một cái ôm cực kì mạnh bạo. Cú xô
đó khiến cậu tỉnh cả người, giật mình ngẩng lên nhìn “hung thủ” tức In Sung
đang ở dưới cậu – kì thực, giờ đã là ở trên rồi. Kiseop bị tình trạng cổ quái của
In Sung dọa cho toàn thân cứng đờ, mọi kịch bản lời thoại gì cậu cũng đều quên
sạch sẽ hết. Chỉ thấy người trước mắt khuôn mặt đỏ ửng, nhãn thần mang đầy vẻ
cuồng say tựa như muốn ăn tươi nuốt sống người khác khiến Kiseop sợ tái mặt,
theo bản năng cuống cuồng vùng chạy ra ngoài cửa. Thế nhưng chưa với được tới nắm
đấm thì đã bị ôm eo kéo ngược trở về, nhanh gọn như mèo bắt chuột.
“In Sung, anh...
anh... anh định làm cái gì?!”
In Sung nhăn nhó
cười một cách khổ não, thổi một hơi nóng ran vào trong tai cậu: “Kiseopie, mấy
ngày nay cậu toàn bày trò khiêu khích tôi, có phải muốn thử tính kiên nhẫn của
tôi không? Tôi không phải khúc gỗ, Kiseopie...”
“Khoan khoan, anh
nói cái gì quái lạ như vậy?!” Ta chỉ muốn
có ngọc lệ chứ đâu còn ý nào khác?!
“Tôi thích cậu, rất
thích cậu, nhóc con à.”
Cùng với một
vòng hôn nóng cháy đổ xuống từ bên cổ vòng ra sau lưng, giờ tới lượt In Sung mạnh
tay đẩy Kiseop nằm ẹp xuống mép nước, thiếu chút nữa làm cậu chết sặc mới chịu
lỏng tay ra. Kiseop cả kinh thấy thân nhiệt của người ôm mình đang tăng cao một
cách đáng sợ, ngoài ra, lời nói và hành động của In Sung khác hẳn vẻ ôn nhu ngốc
nghếch ngày thường, nhìn thế nào cũng giống như đã mất lý tính. Nhưng trước đó
anh vẫn bình thường mà?! Người đáng nhẽ phải [ giả ] say rượu rồi mất kiểm soát
là Kiseop kia!
Say rượu... Chợt
Kiseop giật mình đưa mắt liếc cái túi rượu vẫn còn để mở, thứ khi nãy cậu đã
moi ra tu cạn một hơi. Đừng bảo là...
“Seopie, để tránh cho tên tửu lượng thấp như cậu uống
say mất, dùng rượu hồ ly này đi. Cậu là yêu hồ nên uống bao nhiêu cái thứ này
cũng chỉ có đỏ mặt phiếm tình thôi chứ không say đâu nhỉ?”
Rượu... rượu yêu hồ ~~~! Đúng là cậu dù có uống bao
nhiêu cũng chẳng say nổi một giây, thế nhưng In Sung là người... là người... là
người! Chỉ sợ mới nếm qua chút rượu còn sót lại trong miệng cậu cũng đủ say bí
tỉ rồi.
Nói tóm lại, hiện giờ anh ta đang nổi điên!
“Không không, buông ra! Ta... ngươi... A, áo ta!”
Kiseop trợn mắt nhìn chiếc áo tụ tập bằng mộc ma pháp
trên người mình đang... tan ra trong nước! Chuyện... chuyện này là thế nào? Tại
sao lại đúng lúc như vậy chứ... Kiseop cảm thấy chính mình cũng sắp phát điên
lên rồi, mấy mảnh áo trên người đang bị nước nóng rửa trôi đi với tốc độ nguy
hiểm, rất nguy hiểm, cực kì nguy hiểm...
“Kiseopie, nhóc con... tôi cũng muốn cậu!”
“Không không không ngươi tránh ra!! Không được động
vào ta, ta sẽ khóc cho ngươi xem, ta sẽ... Ahh...! Thả tay ra, ngươi đang làm
gì ban ngày ban mặt... A! Eli, cứu mạng!!!!”
Không gian tràn ngập tiếng la hét váng trời, nhưng lại
chưa đủ to để vọng lên tận Vu sơn. Nhưng dám chắc rằng nếu Eli có nghe được thì
cũng bịt tai giả điếc thôi; dù sao sự kiện một yêu hồ ba ngàn tuổi cuối cùng
cũng biết tại sao khi đè một đứa con trai ra sẽ làm hắn khóc thật đáng chúc mừng!
Kiseopie à, Hội nghị Thượng tiên đêm nay vẫn còn dài lắm
~
Thắc mắc tồn đọng: vì sao cái áo đụng nước lại tan ra?
Giải đáp: bởi vì áo bằng mộc ma pháp của Lee Kiseop
làm ra tức là áo giấy ;))
{TBC}
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét