Cánh tay ngang dọc vải trắng vươn ra, không ngần ngại tìm đến nơi trung tâm của nguồn sáng bạc rực rỡ; hắn biết rằng, đằng sau khối quang cầu trắng sáng kết đọng linh khí mãnh liệt ấy là một bàn tay âm nhu lạnh lẽo như băng...
“Vũ.”
Ta bắt được tay ngươi rồi...
~x~
Đoạn 3:
Trong lòng thủy nam nhân trầm tĩnh như nước bất chợt nổi
sóng. Vu Sư lần đầu tiên lo lắng cho người khác, hay nói đúng hơn là, lần đầu
tiên có kẻ khiến y để tâm lo sợ như vậy. Kẻ đó lại là một Ma nhân.
Chính vì hắn là Ma nhân. Kiều Chấn Vũ cắn môi, y biết
rõ cánh cửa hắc sắc mà Kiseop vừa mở ra là nơi Ma nhân nên vào nhất, cũng không
nên vào nhất. Đằng sau cánh cửa này tích tụ ma tâm cùng những dục vọng đen tối
mãnh liệt nhất của tam giới, bước vào một bước liền sẽ bị ngoại ma xâm nhập, kích
thích nội ma khuếch trương lấn chiếm cơ thể, người có tâm ma càng cao lại càng
chịu ảnh hưởng nặng nề. Ngay cả Kiều Chấn Vũ cũng chưa từng thử mở cánh cửa
này, bởi ngoài những tà niệm ma tâm của oán linh đã dung hòa thì y hiểu rõ bản
thân, biết rằng dù đã trải qua mấy ngàn năm thì trong bản tâm vẫn còn tồn tại một
phần hắc ám không thể xóa mờ, cũng chính là sát ý đối với ma nhân.
Đối với Ma nhân lấy ma lực làm sức mạnh thì hiển nhiên
lực lượng sẽ càng cường hãn hơn, nhưng cùng với đó tà tính cực đại cũng sẽ khiến
hắn mất kiểm soát, lý trí mất hết, chỉ còn lại bản năng khát máu của ma tộc mà
thôi. Tới lúc đó, Kiều Chấn Vũ chỉ còn cách giết hắn.
Y bỗng nhận ra bản thân chưa bao giờ thực tâm có sát ý
đối với tên Ma nhân này.
Kiều Chấn Vũ cũng không rảnh để nghĩ thêm về điều vừa
thoáng qua trong tâm trí nữa. Mắt thấy vạt áo đen trước mặt sắp khuất sau cánh
cửa, Kiều Chấn Vũ vội đưa tay ra kéo lại. Nhưng tay lại bắt không kịp, ngay lúc
đầu ngón tay vừa chạm vào được gấu áo, thân ảnh nam nhân kia đột nhiên tan biến
thành một đám bụi trắng đỏ lẫn lộn. Y sững sờ nhìn vào khoảng không trong tay
mình, một ít bụi vương lại trong lòng bàn tay, cảm giác khi ở trong hành lang lại
một lần nữa hiện rõ ràng hơn bao giờ hết. Thứ cảm giác ấy chi phối tâm trí, khiến
Kiều Chấn Vũ không nhận ra bản thân đã hoàn toàn rơi vào bóng tối của căn
phòng.
Người đứng ngay trước mặt... lại một lần nữa biến mất.
Cánh cửa đóng lại.
Tà tâm ác niệm cùng những suy nghĩ của tử linh tích tụ
qua mấy ngàn năm, vốn đã được tán ra giờ lại đổ dồn về. Kiều Chấn Vũ dùng toàn
lực để trấn áp những ma tâm mãnh liệt cuồng bạo ấy nhưng nhiệt khí trong người
vẫn dâng lên như sóng triều không cách gì ngăn cản được, dường như huyết dịch
toàn thân đang sôi lên thống hận, oán niệm của kẻ đã chết mạnh mẽ muốn chiếm đoạt
thể xác của y. Linh lực đã cạn, định lực cũng theo đó mà giảm sút rất nhiều, Kiều
Chấn Vũ biết y không chống đỡ được bao lâu nữa.
Vũ Vũ...
Giọng nói kia... giúp ta,
Ta cần ngươi...
Vũ Vũ, ta –––
Phập.
Đôi tròng mắt đen mở trừng, sững lại. Lần đầu tiên
trong suốt nhiều ngàn năm nay, Kiều Chấn Vũ cảm thấy đau. Đau thực sự. Dường
như có thứ gì đó vừa cắm xuyên suốt qua tâm. Khoảng không đỏ thẫm màu máu.
Một chiếc răng nanh ma thú đen ngòm đục phá thân thể
mà xuyên ra. Cắn xé xác thịt trước mắt.
Một tên Ma nhân ngạo nghễ đứng cười.
Rầm–––––––!!!
Cả căn viện tử yên tĩnh đột nhiên chấn động, từ các bờ
tường truyền đến rung chấn khủng khiếp tựa như muốn xé nát cẩm thạch mà thoát
ra ngoài. Trên hành lang trải dài những cánh cửa, nơi trước kia từng là một huyền
môn giờ xuất hiện một lỗ hổng sâu hoắm đen ngòm, phơi bày bên trong một khoảng
không huyễn hoặc. Trong đống hỗn độn ấy, một thân ảnh nam nhân chậm rãi lướt
ra, bạch y tuyết trắng tản mát lãnh khí âm hàn đến cực độ. Ánh mắt đen thăm thẳm
hướng về nơi duy nhất trong tòa viện tử phát ra ma khí bá đạo của Ma tộc.
Ma nhân, chết hết đi.
.
.
Kibum từ từ tỉnh dậy, cảm thấy toàn thân đau nhức dữ dội,
cơ thể vô lực khó khăn lắm mới mở mắt ra được. Xung quanh tối đen như mực, tuy
rằng ở Ma vực cũng ngập đầy hắc ám nhưng Kibum vẫn cảm giác được không gian này
hoàn toàn khác biệt. Hắn cũng nhận thấy bản thân đang nằm trên một chiếc giường
lớn mềm mại. Thật kì lạ. Kibum vừa nằm đợi cho ma lực khôi phục lại phần nào vừa
nhíu mày hồi tưởng lại, sao hắn lại ở đây? Bọn hắn trước đó không lâu còn đang
đi tìm kiếm... rồi bị phản bội, chém giết, rồi bị truy đuổi, cuối cùng đơn độc
chỉ còn hai người. Đúng rồi, phải báo cho Kevin biết có kẻ phản bội, nhưng
mà... Kiseop đâu rồi?
Đột nhiên một đạo bạch quang lóe lên trước mắt, mang
theo lãnh khí tàn khốc hủy diệt. Bản năng nói cho Kibum biết: Nguy hiểm!
Sầm––!
Chiếc giường Kibum vừa nằm nháy mắt vỡ nát thành ngàn
mảnh vụn, nếu không phải vừa rồi bản năng sinh tồn của hắn phản ứng lại mà kịp
thời tránh đi thì giờ đã chịu chung số phận rồi. Kibum cắn chặt môi gượng dậy
trên đống đổ nát, chưa kịp nghĩ gì thì hàn khí mãnh liệt kia đã lại tới gần sát
bên mình rồi. Các vết thương trên người đau tới choáng váng, ma lực cũng bị một
lực lượng linh áp nào đó khống chế toàn phần, thế nhưng khi thoáng thấy cái
bóng trắng kia tiếp tục truy kích, nhiệt hỏa trong đôi con ngươi đỏ rực màu máu
kia sáng lên ma mị. Trong nháy mắt hắn vận toàn lực giương lên nanh vuốt sắc
bén của ma tộc mà cường ngạnh đón đỡ khối năng lượng kia, khóe môi thanh lãnh
cong thành một nụ cười tà đầy nguy hiểm.
Kẻ trước mặt kia chỉ có một. Là địch!
Đối với địch chỉ có hai kết cục, một là giết chết kẻ
đó, hai là đánh tới chết.
Kẻ trước mặt là ma nhân. Ma
nhân chỉ có một cửa, tử.
“A, không được! Dừng tay, Kibum!”
Trước mắt Kibum tối lại, một thân hắc y quen thuộc đứng
chắn giữa hắn và kẻ địch kia. Giọng nói vừa rồi... Kiseop ư? Kibum vội vàng thu
móng vuốt lại, nhờ vậy song trảo này chỉ lướt qua lưng người trước mặt chứ
không gây sát thương. Tuy vậy lực lượng cường đại kia đã đánh tới nơi rồi, trước
mắt ngân sắc quang hoa lóa mắt bao trùm không gian.
“Cẩn thận, Seopie!”
Seopie...?
Kiseop quay đầu lại cười nhẹ, xua tay ra dấu không sao
đâu, rồi thản nhiên nhảy vào giữa quầng sáng bạc. Nguồn linh lực này hoàn toàn
khác hẳn với linh khí của Kiều Chấn Vũ trước đây, dù rằng cũng mang ngân sắc
thanh thúy lạnh lùng nhưng bên trong lại chứa đầy liệt hỏa cuồng loạn. Kiseop
hơi hơi cười khổ. Mọi chuyện, lại là lỗi của hắn. Nhưng không sao, hắn tin tưởng
vào bản thân mình.
Cánh tay ngang dọc vải trắng vươn ra, không ngần ngại
tìm đến nơi trung tâm của nguồn sáng bạc rực rỡ; hắn biết rằng, đằng sau khối
quang cầu trắng sáng kết đọng linh khí mãnh liệt ấy là một bàn tay âm nhu lạnh
lẽo như băng...
“Vũ.”
Ta bắt được tay ngươi rồi...
Một tiếng nổ cực lớn vang lên mang theo ngân sắc chói
lòa nuốt chửng vạn vật. Sau đó, không gian lại chìm vào tĩnh lặng.
Từ trong một đống đổ nát, Kibum chật vật gượng dậy, trên
khóe miệng một dòng huyết dịch đỏ tươi chậm rãi rỉ ra. Dư chấn của một kích vừa
rồi quả thực rất lớn, mà hắn lại không có Kevin ở đây. Dù vậy hắn vẫn cường ngạnh
đè nén những cơn đau hoành hành trong nội thể mà đứng lên, đưa mắt tìm kiếm qua
màn khói bụi dày đặc. Kiseop đâu rồi? Hắn lo lắng nghĩ thầm, “Seopie, dù ngươi có không giống Ma nhân
chúng ta thì cũng đâu chịu được linh lực thanh tẩy cực đại đó chứ? Kẻ kia... hắn
là ai vậy?”
Khói tan bớt, để lộ bóng lưng hắc y thanh mảnh cao gầy
vững vàng đứng giữa gian phòng. Kibum thở phào, vội vàng bước về phía thân ảnh
đó. Khi tới gần hơn, điều mà Kibum nhìn thấy là Kiseop với một bên cánh tay cho
tới tận vai đã hoàn toàn biến mất. Tay còn lại ôm chặt một bạch y nam nhân tú
mĩ lạ lùng.
“Seopie!”
Thoáng trông thấy hắn đang tiến lại gần, Kiseop ngẩng
đầu lên cười nhẹ nhõm, thân mình hơi chao đảo, chậm rãi ngã xuống.
.
.
“Seopie!”
Tiếng gọi lớn của ma nhân kia khiến Kiều Chấn Vũ như từ
trong mộng tỉnh lại, nhận thấy bản thân đang bị người khác ôm bổng lên. Là Lee
Kiseop. Khóe môi thanh tú kia dẫn ra một nụ cười nhợt nhạt, thân thể trước mặt
đột nhiên lảo đảo, mang theo Kiều Chấn Vũ từ từ khuỵu xuống đất. Kiều Chấn Vũ vội
vòng tay ra đỡ hắn lại, tay còn lại chống xuống luân y vừa mới xuất hiện trên
không trung, mới phát giác ra toàn thân mềm nhũn không còn chút sức lực nào. Kiều
Chấn Vũ vô lực ngã xuống luân y, tay giữ chặt lấy thân người Kiseop kéo về phía
mình, để cho hắn đổ gục vào ngực y. Ánh mắt đưa xuống, lập tức nhìn thấy bên
vai phải trống trải của người kia. Tay của hắn...
“Seopie, sao rồi?!”
Ma nhân vừa gọi tên Kiseop vừa vội vã lại gần, đỡ hắn
xuống khỏi người Kiều Chấn Vũ. Y lẳng lặng quan sát người này. Không như lúc
hôn mê, khi tỉnh lại ma nhân này mang theo một vẻ cao ngạo cường liệt không che
giấu, bá khi bức nhân. Khuôn mặt tuyệt lệ tràn đầy nét tà mị vương giả, đôi
tròng mắt đỏ rực rỡ như hai viên hỏa châu, là một vẻ đẹp sắc bén hoang dã nhuộm
màu nguy hiểm. Vừa mới đỡ Kiseop ra xa khỏi Kiều Chấn Vũ, hắn ta liền quay lại
trừng mắt nhìn y, móng vuốt cùng ngạnh sắc nhọn trên tay giương ra tràn đầy sát
khí, nhưng chưa kịp làm gì đã bị bàn tay quấn đầy băng vải chụp lại. Kiseop giữ
chặt tay ma nhân kia, nói vội:
“Kibum, không được động thủ với y, đây là Vu Sư. Huynh
muốn tự sát sao?”
“Ta đương nhiên biết hắn là Vu Sư! Vu Sư thì sao,
thương tổn tới ngươi, ta sẽ giết hết!”
“Kibum!” – Kiseop khẩn thiết kêu lên, mắt nhìn thẳng vào
người trước mặt ra sức trấn an, tuy vậy lời nói ra lại cực kì kiên quyết – “Ta
không sao. Huynh không được làm tổn thương tới y.”
“Ngươi...”
“Ta xin huynh.”
Kibum trừng mắt nhìn Kiseop, thập phần nghi hoặc.
Nhưng thấy rõ trong ánh mắt kia không hề có một tia hỗn loạn do dự, Kibum cuối
cùng cũng phải gật đầu thỏa hiệp. Kiseop nhẹ cười, bỗng nhiên quay đầu sang
phía Kiều Chấn Vũ, bình thản nói:
“Chấn Vũ, ngươi tới dục phòng trước đi, ta sẽ theo
sau.”
“Ta đâu có nói ngươi cần theo.”
Kiều Chấn Vũ đáp, lẳng lặng xoay luân y đi ra. Kiseop
nói vậy, ý là muốn y tránh mặt đi để cho hắn và kẻ kia ở riêng với nhau. Cũng
không hề gì, y đã quan sát Kiseop cùng kẻ kia đối đáp, tuy rằng âm giọng có
chút yếu nhưng không nhược, cũng không có vẻ suy kiệt, có lẽ chưa đến nỗi nguy
hiểm tính mạng. Cánh tay của hắn chắc sẽ ổn thôi.
Từ trong căn phòng kia truyền ra tiếng cãi vã lớn tiếng
gì đó. Kiều Chấn Vũ không để tâm, luân y chậm rãi hướng về dục trì đang tỏa hơi
nước ấm nóng mờ mờ. Dùng một chút linh lực đưa bản thân vào trong làn nước
nóng, y phục cũng không cởi ra, cứ như vậy tĩnh lặng ngồi tựa vào thành dục
trì. Trong tâm trí lần lượt hiện lên những việc vừa mới xảy ra khi nãy, là việc
của bản thân mà tựa như người ngoài xem một thước phim. Thân thể bị ma tâm khống
chế, y khi đó đã không còn là chính mình nữa. Chỉ tới khi những đầu ngón tay quấn
băng vải xuyên qua khối linh lực mãnh liệt mà chạm vào lòng bàn tay mình, Kiều
Chấn Vũ mới có lại một tia ý thức. Khi ấy y không hiểu vì sao đã vội vàng nắm
tay lại, tựa như muốn bắt lấy bàn tay kia, nhưng chỉ vừa mới chạm vào thì nó liền
tan biến thành ngàn mảnh vụn... hệt như khi ở sau cánh cửa đen. Thế nhưng ngay
lúc ấy một bàn tay khác đã vòng qua ôm chặt lấy người y, đem y siết chặt vào
trong bờ ngực dày. Dịu dàng hết mức, ôn nhu hết mức, và ấm áp hết mức. Kiều Chấn
Vũ nhắm mắt định thần, thầm nghĩ, có lẽ nhờ vậy mà y mới có thể thu lại linh lực
bạo phát của mình.
Thân thể Ma nhân lại có thể ấm như vậy...
Cạch.
Tiếng kéo cửa từ ngoài truyền vào, liền sau đó là tiếng
bước chân khinh du hướng về phía dục trì. Kiều Chấn Vũ không quay đầu lại; y nhận
ra luồng khí áp nhu hòa này ngay cả trước khi người bước vào, ý nghĩ thoáng động,
hồi phục lại nhanh như vậy sao? Người bước vào, cước bộ trầm ổn, hô hấp bình
thường, không tỏ ra có chút thương tổn kiệt sức nào cả. Hắn bước tới sau lưng
y, nói nhỏ:
“Ngươi không bỏ ngoại y ra sao? Để ta giúp ngươi.”
Kiều Chấn Vũ không đáp, cũng không cự tuyệt bàn tay quấn
băng đưa ra giúp y giải đai lưng, kéo xuống hai tầng y phục trắng bạch khỏi người.
Hai bàn tay. Nhận thấy ánh nhìn của Kiều Chấn Vũ hướng dọc theo bàn tay phải
kia lên tới tận bả vai, Kiseop thản nhiên cười nói:
“Kibum giúp ta rồi, ngươi không cần lo lắng.”
“Ma lực của hắn có năng lực tái tạo sao?” – Kiều Chấn
Vũ nghi hoặc hỏi, ma lực bá đạo sắc bén như vậy có thể nào có khả năng hồi phục?
Kiseop lắc đầu đáp:
“Không, ma lực của huynh ấy là tấn công tuyệt đối, tam
giới ngoại trừ một kết giới duy nhất thì không có bất cứ thứ gì không thể xuyên
thủng qua. Vậy nên khi nãy ta mới phải bảo huynh ấy dừng lại trước.”
“Ngươi nghĩ hắn đủ khả năng giết ta?”
“Ta đã sử dụng chính kích lực của huynh ấy để phá
phong ấn.”
Cường lực bá đạo xuyên thủng cả phong ấn kiên cố Ma Thần
nhị vương đã hợp lực đặt lên, cả Ma Vực môn bất khả xâm phạm, lực tàn phá khổng
lồ như vậy quả thực cả nhiều ngàn năm nay Kiều Chấn Vũ chưa từng thấy qua. Kiều
Chấn Vũ biết Kiseop không nói ngoa, thực sự là năng lực tấn công tuyệt đối.
“Nếu vậy thì khi đó việc gì ngươi phải đứng chắn trước
mặt hắn như vậy?”
“Kibum chỉ có thể tấn công trực tiếp, ngoài ra năng lực
phòng thủ hoàn toàn bằng không, nếu huynh ấy toàn lực dồn vào một kích như vậy
chắc chắn sẽ lưỡng bại câu thương.”
“Ừm.”
Chỉ có thể tấn công mà không thể bảo vệ bản thân mình?
Một năng lực như vậy thì cũng chỉ là vô dụng mà thôi, không đáng để bận tâm. Dù
kẻ đó có thể phá vỡ kết giới của y thực thì ngay sau đó cũng sẽ vong mạng, vậy
là đủ. Lưỡng bại câu thương thì có sao đâu?
Kiseop ngồi xuống sau lưng Kiều Chấn Vũ, vươn hai tay
lành lặn ra nhu thuận ôm lấy lưng y. Kiều Chấn Vũ để yên cho hắn ôm. Trường sam
đen bóng hòa làm một với dải tóc nhuận trấp buông dài xuống dưới làn nước mỏng,
vài lọn ẩm ướt dây dưa lên người Kiều Chấn Vũ. Khuôn mặt mĩ lệ bị băng quấn che
khuất một phần, qua màn hơi nước lại trở nên thập phần hoặc nhân; đôi mắt đỏ lấp
lánh thủy quang mang theo một tia mị ý.
Tay hắn bám hờ vào vai Kiều Chấn Vũ làm điểm tựa, hơi
hơi vận sức, cần cổ thanh mảnh nhẹ nhàng rướn lên. Kiều Chấn Vũ cảm thấy khuôn
miệng hắn kề sát bên tai y, môi mấp máy dường như muốn nói điều gì đó nhưng lại
ngừng lại, chỉ có hơi thở trầm ổn hòa vào từng đợt hơi nước nóng ẩm bốc lên, đều
đặn phả vào. Kiseop cứ giữ như vậy một hồi lâu, mới nhẹ nhàng thở dài nói nhỏ:
“Ta không muốn mất Kibum, càng không muốn ngươi chết
đi, Chấn Vũ.”
Hoàn toàn không phải một lời sáo rỗng tầm thường...
Khóe môi Kiseop run lên nhè nhẹ, tựa hồ tâm đang kích
động mãnh liệt. Hắn gục đầu lên cổ y, mái đầu bị hơi nước nóng làm cho ẩm ướt
vùi vào bờ vai trần cọ cọ qua lại, vừa mãnh liệt vừa lưu luyến không rời. Hắn
vươn một tay lên lấy chiếc khăn kết bằng trừu tơ mềm mại đặt trên bờ, cẩn thận
nhúng ướt rồi đưa tới trước ngực Kiều Chấn Vũ, nhẹ nhàng chà lau.
“Ngươi đang nghĩ gì, Chấn Vũ?”
Hắn tỉ mẩn đưa khăn trên bờ vai oánh nhuận ôn thuần,
ánh nhìn đăm đăm hướng về một đường da khác màu kéo dọc xuống tới ngang lưng, tuy
rất mờ nhạt, gần như hoàn toàn không thể nhìn ra được nhưng hắn biết đó là dấu
tích của một đợt binh đao. Đầu ngón tay lần theo đường sẹo mơ hồ cho tới tận
khi chạm mặt nước, khóe miệng dẫn ra tiếu dung nhợt nhạt, Kiseop cúi đầu, nhẹ
nhàng đặt môi lên vết tích tổn thương trước kia.
“Ngươi đang nghĩ gì, Chấn Vũ?” – Hắn lặp lại, bờ môi
di chuyển dần lên trên, khiến cho đường nét đã bị thời gian xóa mờ kia hồng lên
trở lại – “Ta chưa bao giờ biết được ngươi nghĩ gì.”
“Vì giờ ta không nghĩ gì cả.”
Kiều Chấn Vũ bình thản đáp, ngừng lại một giây, rồi
nói tiếp: “Ngươi cũng không đủ khả năng biết được suy nghĩ của ta.”
Ngươi là ma nhân, không phải sao?
Câu trả lời có lẽ khiến Kiseop không vui, miệng liền cắn
mạnh một ngụm rồi bắt đầu mài mài răng vào bờ vai và cổ trước mặt. Không nói gì
nữa, Kiều Chấn Vũ nhẹ hạ mi, như không để ý chút nào tới hành động của hắn sau
lưng mình. Hắn làm vậy, dù có hơi ngứa ngáy nhưng cũng không có điểm nào khiến
y khó chịu... nên không sao. Bản thân y cũng chưa bao giờ chạm tới vết sẹo đó,
không nghĩ nó còn có thể thấy được.
Kiseop ngẩng đầu lên, nhìn nhìn hồng ấn của mình đỏ ửng
một đường trên nền da tuyết trắng thuần khiết, lơ đãng mỉm cười. Nụ cười ấy kì
thực lại như không phải cười, một phần vui thích lại chứa đựng thêm một phần
thê lương kì lạ, trong nháy mắt trên khuôn mặt kia liên tục thay đổi hàng chục
loại biểu tình, giờ chính Kiều Chấn Vũ lại không nhìn ra được hắn đang nghĩ gì.
Nghĩ lại, từ đầu đến giờ chính y mới là người không nắm bắt được suy nghĩ của đối
phương.
Ý cười bỗng nhiên giãn ra, “ùm” một tiếng hắn nhảy xuống
ngay trước mặt y khiến nước trong dục trì văng lên không ít, cả người thoáng chốc
ướt đẫm liền lao vào trong ngực Kiều Chấn Vũ, hai tay vòng ra sau ôm chặt lấy
lưng y. Hắc y thấm nhẹp nước dính chặt vào cơ thể thanh mảnh tinh túy, tuy vậy
lớp băng vải kia lại có vẻ chẳng hề bị nước làm ướt, vẫn trắng đục như vậy
không đổi màu. Kiều Chấn Vũ đưa ngón tay lần theo đường băng vải, xác nhận nó
hoàn toàn khô ráo, nghĩ một chút, chậm rãi nói:
“Đây không phải băng chữa thương... là bùa chú.” Đúng
là như vậy, y cảm nhận được một tầng ma lực cực mỏng bao quanh lớp băng, tuy rằng
mặt ấn chú bị che khuất không nhận dạng được. “Dùng để chống lại linh áp của kết
giới ư?”
Không phải là vô tình đụng vào kết giới, mà là đã có
chuẩn bị rồi. Ma nhân này cũng là một kẻ muốn phá phong ấn thoát ra.
“Không phải, thứ này dùng vào việc khác.”
Hắn lại phủ nhận, từ đầu đều toàn phủ nhận những điều
hiển nhiên. Một cảm giác kì lạ quen thuộc nổi lên trong tâm trí Kiều Chấn Vũ,
dường như lúc ở trong hành lang, cùng với lúc kẻ kia gục xuống trên người y đều
có loại cảm giác này, là vì cái gì?
Kiseop thoải mái dụi dụi khuôn mặt vào ngực y, cười đến
trong trẻo:
“Giờ ngươi nghĩ về ta thôi được không?”
Nói rồi lại dụi dụi tiếp, hai mắt lim dim một cách
thích ý, dịu ngoan tựa như một con thú nhỏ. Thực sự rất giống, rất đáng yêu. Kiều
Chấn Vũ bất giác đưa tay lên xoa nhẹ mái đầu ướt nhẹp mềm mại kia.
Con thú nhỏ hai mắt sáng lên, ‘ngao’ một tiếng bé xíu
cực kì đắc ý.
Thôi... dù ngươi thực đã
tính toán phá vỡ phong ấn để thoát ra ngoài, thì ở đây vẫn còn Chấn Vũ ta trấn
giữ.
Ngươi sẽ không có cơ hội rời
khỏi đây để tới nhân gian đâu.
Ta... đã không cần tới nhân
gian nữa rồi.
.
.
Sau khi vào cánh cửa hắc ám kia, linh lực bị suy giảm
của Kiều Chấn Vũ rất nhanh đã khôi phục trở lại. Kiều Chấn Vũ tự hỏi, không biết
có phải do ma tâm đã giúp y hấp thu ma lực của căn phòng đó không, nhưng dù sao
thì cũng không hề gì. Linh lực khôi phục lại là được, bằng cách nào thì y không
quan tâm. Ngay lúc ấy Kiều Chấn Vũ liền dồn toàn bộ linh áp tới khôi phục lại Ma
Vực môn, từng chút thu nhỏ lỗ hổng khổng lồ kia. Để có thể toàn tâm toàn lực
làm việc này, những ngày sau đó Kiều Chấn Vũ đành chấp thuận để Kiseop giúp
mình đi lại và cả những việc vốn không hao tốn chút sức lực nào. Tỉ như tắm rửa,
chải tóc, thay đồ, ngay cả lên giường ngủ hắn cũng theo.
Ngoài ra còn cả ma nhân tên Kibum kia nữa.
Ngay buổi sáng hôm sau Kibum đã ở trong phòng ngủ của
Kiều Chấn Vũ rồi. Ma áp mãnh liệt không che đậy của hắn trong kết giới đương
nhiên Kiều Chấn Vũ cảm nhận được rõ ràng, y nghĩ rằng đối phương cũng biết được
hắn đang bị linh áp của y chặt chẽ khống chế. Chỉ có điều cả hai đều không quan
tâm tới chuyện đó. Kiều Chấn Vũ không bận tâm tới việc kiểm soát kẻ kia, dù cho
hắn có mang lực công phá tuyệt đối thì chỉ cần không phạm tới phong ấn, y cũng
tuyệt đối không để ma nhân kia vào mắt.
Thái độ của Kibum cũng tương tự như vậy, tại vùng linh
áp khống chế mạnh nhất của Kiều Chấn Vũ cũng coi như không có chuyện gì. Đối với
nguồn ma lực tà đạo như vậy thâm nhập vào không gian xung quanh mình, Kiều Chấn
Vũ tuy ngoài mặt không để lộ chút biểu tình nào nhưng kì thực rất không thoải
mái. Y biết sát ý của bản thân đối với ma tộc, từ sau khi rời khỏi căn phòng chứa
ma tâm kia, càng lúc càng nặng hơn, chỉ một chút ma khí cũng khiến y chán ghét
muốn tẩy sạch. Vậy mà kẻ kia lại điềm nhiên mang nguồn ma lực tối cường cùng tà
khí mạnh mẽ xâm nhập không kiêng kị, tựa như thách thức y. Ngay khi hắn bước tới
trong hành lang, sát ý của Kiều Chấn Vũ đã bị khuấy động mãnh liệt, chỉ bởi vì
có kẻ nằm cạnh mình đột nhiên xoay người sang ôm lấy hông y chặt cứng không
buông nên mới phải kìm lòng hạ bớt kết giới xuống, để cho ma nhân kia vào phòng.
Bằng không tin chắc hắn cũng sẽ dồn lực tấn công kết giới của y để vào thôi.
Ở bên ngoài cửa, Kibum biết đối phương đã nhượng bộ,
liền cứ như vậy mà đẩy cửa bước vào không chút lưu tình. Bất đồng với khi vừa tỉnh
dậy, hiện tại hắc ám tỏa ra xung quanh hắn càng rõ rệt hơn, từng điểm trên người
đều mang đậm khí chất của một ma nhân. Gương mặt tuyệt lệ mà lạnh lùng tàn nhẫn,
đôi mắt đỏ rực sắc bén dẫn theo ánh nhìn ngạo mạn khinh bạc, màn tóc đen thẳng rất
dài thuần một màu ám dạ... tất cả mọi thứ đều cho Kiều Chấn Vũ biết người trước
mặt kia là một kẻ thuần túy sinh ra từ bóng tối, u ám nhất và cũng thuần khiết
nhất, không hề có một vết gợn tạp dù là nhỏ nhất. Tuy vậy, trên tay hắn lại quấn
một cuộn tơ kim quang óng ánh.
Vừa nhìn thấy Kiều Chấn Vũ, cặp huyết mâu đỏ rực kia
chợt rực lên một cách nguy hiểm, hai chân mày nhíu chặt lại. Hẳn là không phải
chỉ vì mình Vu Sư y đi? Theo ánh mắt của Kibum dời xuống kẻ đang vùi mặt vào
hông y không chịu ngẩng lên, hiển nhiên là cố ý giả ngủ. Hắc tuyến trên đầu
Kibum lại dày đặc thêm một phần, hắn lạnh lùng hướng về phía kẻ giả ngủ kia, gọi:
“Lee Kiseop.”
Kẻ bị gọi làm thinh không đáp, ngược lại còn rúc vào
sâu hơn trong chăn. Kiều Chấn Vũ thản nhiên coi ma nhân đang đứng trước mặt là
không khí, bàn tay thanh nhã vô tình trượt xuống trên mái tóc đen đang cọ vào
hông mình.
Bị phớt lờ triệt để, sắc diện Kibum càng lúc càng nguy
hiểm, sát khí hỏa nhiệt rực lên trong đôi tròng huyết mâu bá đạo tới mức có thể
giết được người, đáng tiếc lại không có hiệu quả.
Nhìn vẻ mặt kẻ kia khó coi như vậy Kiều Chấn Vũ cảm thấy
buồn cười, cũng hơi hơi có ý muốn xem tiếp ma nhân kia sẽ làm cái gì.
Chỉ thấy hắn cắn môi, đôi mắt dài nheo lại chuyển hướng
nhìn xuống phía bên phải một cách khó chịu, dáng điệu bị bức bách cực kì liêu
nhân. Yên lặng hồi lâu, hắn cúi đầu, trên mặt xuất hiện một mạt đỏ ửng, giọng
nói rất khẽ từ trong suối tóc đen tuyền truyền ra:
“Seopie... Ta đói, làm thịt bò cho ta ăn......”
Điều này thực ngoài dự liệu của Kiều Chấn Vũ. Không chỉ
vì hắn đòi ăn – Vu Sư như y, cùng với Thần Ma nhị tộc vốn không cần thức ăn vật
chất để duy trì tồn tại như con người – mà còn là biểu hiện cực kì không thích
hợp của hắn. Y hiển nhiên không ngờ được ma nhân mang hắc ám thuần túy băng
lãnh như vậy lại có thể có dáng vẻ làm nũng động lòng đến thế, âm điệu ngập ngừng
ủy ủy khuất khuất rất đáng thương. Kiều Chấn Vũ nghe kẻ nằm cạnh mình âm thầm
cười khẽ một tiếng, tựa hồ đã thỏa mãn.
Kiseop khi ấy mới chịu dậy, cười cười đáp:
“Được, huynh đợi một chút. Chấn Vũ, ngươi cũng ăn nhé.”
“Không cần.”
Vu Sư y, từ rất lâu trước kia đã từng là người, nhưng
thời gian ở đây đủ dài để quên đi thói quen ăn uống vô tác dụng kia, vì dù có
ăn hay không ăn cũng vẫn vậy, không có thêm được chút hứng thú nào.
“Coi như ta không nghe thấy.” – Kiseop cười, nhảy khỏi
giường – “Đồ ăn đã nấu ra là không được bỏ phí nha. Trù phòng ở đâu?”
Hắn tự mặc trường bào cho mình rồi giúp Kiều Chấn Vũ
choàng ngoại sam, đưa tay luồn ra sau lưng ôm y lên đặt xuống luân y cạnh giường.
Kiều Chấn Vũ thuận theo không cự tuyệt, đối với những việc lặt vặt này y không
câu nệ nữa, bình thản đáp lời:
“Tùy ngươi. Nhưng ở đây không có trù phòng.”
“Không sao, vậy ta tự tạo.”
Hướng về phía một cánh cửa ở góc phòng, Kiseop nhanh
chóng mất hút. Trong phòng, hiện giờ chỉ còn lại Kiều Chấn Vũ và ma nhân tên
Kim Kibum kia.
Thu hồi lại biểu tình bối rối khi nãy, ánh mắt lóe hàn
quang, Kibum hướng về phía y lạnh lùng nói:
“Ngươi mau thả Seopie của ta ra.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét