Ngày ấy Kevin đã không hỏi đứa trẻ tên Kim Kibum kia bất
cứ thứ gì về quá khứ hay xuất thân của nó, chỉ đơn giản đưa nó về viện tử của
mình, từ đó một bước cũng không rời xa. Đứa trẻ ấy cần cậu, mà Kevin cũng càng
lúc càng thích nó, nhận ra mình cần tiểu tử kia hơn bất cứ thứ gì trên đời, hơn
cả chính bản thân cậu. Bảo hộ nó, yêu thương nó, luôn luôn là điều duy nhất
trong tâm.
Chính vì vậy, thời gian càng trôi qua cậu lại càng lo
lắng hơn...
Mười năm sau.
Ánh nắng sớm mai thanh thoát rọi qua ô cửa sổ, luồn
sâu vào trong căn phòng. Lẫn trong đống chăn đệm hỗn độn là một vài tia kim tơ
óng ánh, tỏa ra quang sắc thánh khiết trong trẻo dưới ánh nắng rực rỡ. Một thân
nam tử mảnh mai ẩn dưới lớp chăn dày, góc nào có thể bị ánh sáng chiếu vào được
thì đều bị ém kín hết, rõ ràng không muốn thức dậy chút nào. Thế nhưng chẳng hiểu
sao ánh nắng kia càng lúc càng gay gắt hơn, và việc đó thật quái dị giữa tiết
trời đông nhiều sương mù thế này.
Một giọng nhỏ nhẹ thì thầm ngay sát bên tai:
“Dậy đi.”
“Ưm...”
Kevin khó chịu đẩy kẻ quấy rầy ra, càng vùi đầu vào sâu
trong chăn. Vậy mà giọng thì thầm kia vẫn lọt vào được, hơi thở ấm nóng phả vào
trong tai:
“Không dậy là tóc cháy hết sạch đó.”
Cháy... Cái gì cháy cơ?
Hình như có mùi khét thật... Và cả ánh sáng nóng một
cách bất thường cũng khiến Kevin không thể nào an giấc nồng được nữa. Cậu khó
nhọc đưa tay lên dụi mắt, chớp chớp vài cái, lần chần mãi mới mở ra được. Ánh nắng
chiếu thẳng vào mặt khiến Kevin nhăn nhó; trước mắt cậu dần hiện rõ một khuôn mặt
thiếu niên cực kì mĩ lệ, khóe môi thanh lãnh vẽ lên nét cười khó hiểu. Trên tay
cậu thiếu niên xinh đẹp kia cầm một phiến băng dày hình bán cầu, ánh nắng mặt
trời chiếu xuyên qua đó rồi tụ lại thành một tia vàng rực chói mắt, chiếu thẳng
xuống... tóc Kevin.
“Óa!!”
Cơn buồn ngủ lập tức bị đá bay, Kevin nhảy dựng lên khỏi
chăn, cuống cuồng phủi đi đốm lửa lùng bùng trên tóc mình. Nhìn lại thì đuôi
tóc đã cháy mất một mảng lớn. Vừa buồn ngủ vừa tiếc tóc, cậu nhăn nhó trừng tên
tiểu tử trước mắt, nó không chỉ dùng thủy kính tập trung ánh sáng lại mà còn để
hẳn giấy mồi lửa vào cho dễ cháy hơn, rõ ràng tính toán từng tí một. Nó làm ra
chuyện như vậy xong mà vẻ mặt vẫn cứ thản nhiên như không.
“Chơi gì ác vậy? Nhỡ cháy luôn nhà ta thì sao?”
“Chí ít thì khi ấy huynh cũng dậy rồi.” Kim Kibum bĩu
môi, ánh mắt lộ rõ vẻ ủy khuất, “Mấy ngày nay huynh cứ ngủ suốt, có biết ta buồn
chán thế nào không hả?”
“Ta mà ngủ thật thì ngươi có đốt cháy nhà cũng vô ích
thôi.” Kevin cười cười xoa đầu Kibum, thế nhưng lại bị nó hờn giận tránh khai,
quay ngoắt đi chỗ khác. Tới lúc này thì hình như tình thế đã đảo ngược, dù rằng
Kevin vẫn còn muốn giận nữa nhưng cũng không giận nổi, ánh mắt lập tức đổi
thành yêu thương vô hạn. Cậu phát hiện ra rằng tiểu tử Kibum này mỗi lần giận dỗi,
hoặc bối rối lúng túng, hoặc lo lắng bất an, đều để lộ ra biểu cảm đáng yêu hết
sức, tựa như con thú nhỏ bị bỏ rơi. Khuôn mặt xinh đẹp vẫn băng lãnh thâm trầm
như cũ, thế nhưng đôi mắt mở lớn nhìn chăm chăm xuống đất lại lấp lánh thủy
quang, vành tai cùng gáy cổ trắng noãn đỏ ửng lên một cách kiều mị. Sáng sớm ra
nhìn thấy cảnh này luôn khiến Kevin chịu không nổi cúi đầu mê đắm hôn lên vùng
da cổ đầy khiêu khích kia, và hôm nay đương nhiên cũng không phải ngoại lệ. Thường
thường thì đó cũng luôn là một cách trấn an hữu hiệu nhất. Kibum chỉ né tránh
vài cái nhưng vì hai cổ tay đã bị chế trụ không thể nhúc nhích được, vậy nên một
lúc sau cũng ngoan ngoãn ngả vào ngực Kevin.
“Đi chơi với ta... ta muốn đi câu quái thủy ngư về
ăn.”
“Lại nữa? Không phải ngươi vừa mới ăn hồi hôm sao?”
“Nhưng ta thích quái ngư.”
Kevin dở khóc dở cười, tuy vậy khi nhìn tới khuôn mặt
tiểu hài tử tuy cứ một mực tỏ ra thản nhiên nhưng hai chữ trông ngóng lại được
viết một cách chuẩn xác qua từng biểu hiện, trong lòng cậu lại dậy lên một cảm
giác áy náy cùng ấm áp ôn nhu. Hiện tại đã là thời điểm trọng yếu để hoàn thiện
linh lực thanh tẩy cực đại của Vu Sư, Thần nhân thường xuyên lui tới nơi này
khiến cho áp lực dồn xuống người Kevin lớn hơn bao giờ hết. Vì nguồn linh lực
quá tải đó, gần đây Kevin hầu như chỉ ngủ li bì, để Kibum một mình đi qua đi lại
trong bốn bức tường này, không rời nửa bước. Đối với một tiểu thiếu niên mới mười
ba tuổi như nó, hẳn phải rất cô đơn.
Vòng tay lên nhẹ nhàng ôm chặt lấy thân thể thiếu niên
dịu ngoan trong lòng mình, Kevin lướt nhẹ môi trên khuôn miệng xinh xắn trước mắt,
tỉ mẩn hé đầu lưỡi ra thấm ướt hai cánh môi nhu nhã mềm mại. Nhẹ nhàng hôn, nhẹ
nhàng ngậm lấy đôi môi mỏng xinh xắn kia, thiếu niên trong tay cũng bình thản
thuận theo không hề kháng cự chút nào, bỗng nhiên Kevin hạ giọng nói thật ôn
nhu, đem âm thanh cùng hơi thở nóng ấm truyền vào trong khoang miệng nó:
“Ngươi cũng nên ra ngoài chơi với người khác đi, rồi
tìm bạn, lập thân, thành gia thất. Ta không thể ở bên ngươi mãi được đâu,
Kibum.”
Lời nói ra mang theo rung động rất nhỏ trong thanh điệu.
Kevin chợt cảm thấy người trong lòng đột nhiên run lên, liền sau đó mạnh mẽ cự
tuyệt cái ôm của cậu. Kibum trừng mắt lên nhìn thẳng vào mặt cậu, môi mím chặt
lại, ánh nhìn lộ rõ vẻ thương tâm hơn bao giờ hết. Nó khó nhọc nói trong hơi thở:
“Ta không muốn ra ngoài, không muốn chơi với ai hết!
Có phải huynh... chán ghét ta, nên mới tìm cớ đuổi đi phải không? Ta không làm
phiền huynh nữa, chỉ cần... ta...”
“Không phải vậy. Xin lỗi, ta nói sai rồi.” Kevin vươn
tay kéo nó trở lại trong lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng trấn an, “Đừng khóc. Chút nữa
ta đưa ngươi đi chơi.”
“Thật không? A, nhưng...”
Trông thấy vẻ vừa vui mừng vừa lo sợ của Kibum, Kevin
bật cười, xoa đầu nó: “Thật mà. Không sao đâu.”
“Đi câu quái ngư?”
“Ừ.”
“Tuyệt!” Khuôn mặt còn long lanh nước mắt của Kibum
sáng bừng lên rạng rỡ, chỉ còn thiếu điều nhảy cẫng lên ăn mừng thôi. Vội vàng
rời khỏi giường phóng xuống đất, Kibum phấn khích nói: “Ta đi chuẩn bị hành
trang, huynh đợi một chút nhé!”
“Khoan đã, Kibum!”
“Sao?”
Kevin một tay kéo tiểu hài tử hấp tấp quá độ kia trở lại
vào phòng, bàn tay kia đưa lên ngang mắt nó, mang theo những điểm tinh quang chậm
rãi lướt hờ qua khuôn mặt ngơ ngác chưa hiểu chuyện. Thở phào nhẹ nhõm nhìn đôi
đồng tử trong veo kia đã chuyển thành màu đen trở lại, Kevin cười:
“Được rồi, giờ đi đi.”
“Ừ!”
Không đợi Kevin nói câu thứ hai, Kibum đã phóng khỏi
phòng. Từ bên ngoài truyền tới tiếng những người khác trong thần điện cùng nó
chào hỏi vui vẻ, Kevin tự nhiên cảm thấy hơi khó chịu trong tâm. Mười năm qua,
Kibum từ một tiểu hài tử bé xíu đáng thương đã trở thành mĩ thiếu niên thập phần
kiều mị, hấp lực tản ra từ đôi mắt phượng thanh dài lấp lánh thủy quang, suối
tóc đen thăm thẳm nhu nhã tựa màn nước đêm tĩnh lặng hay đường vai ẩn hiện
xương quai xanh nhô cao đầy quyến rũ kia càng lúc càng liêu nhân, bất luận là
ai cũng không thể cưỡng lại được, bất luận là ai cũng không thể cưỡng lại được.
Kevin không thích những ánh mắt say đắm đến ngẩn ngơ đó đặt tại trên người tiểu
tử kia. Cậu bật cười tự giễu, này là ghen sao? Ấy vậy mà khi nãy còn có thể mạnh
miệng nói ra lời nghịch tâm đến thế.
Lúc ấy cậu đã cố gắng giữ cho bản thân khỏi run rẩy
nhưng rốt cuộc vẫn không làm được. Chỉ nghĩ tới việc tiểu tử kia sẽ rời khỏi
tay mình, thành thân với người khác, và rồi... không bao giờ có thể gặp lại nữa,
Kevin đã muốn phát điên lên. Thế nhưng cậu hiểu điều ấy là bất khả kháng. Vu Sư
tối yếu chỉ có một người.
Kevin muốn bảo vệ tiểu tử ấy. Chỉ muốn bảo vệ một mình
Kibum mà thôi.
Chuẩn bị xong xuôi, hai người lên đường tiến về Đại
Thám hải ở phía đông Thần điện. Bởi vì nơi này cách Thần điện khá xa nên Kevin
bảo Kibum mang theo cả lều trại cùng vật dụng qua đêm, tất cả đồ đạc đều chất hết
lên mã xa còn hai người thì cưỡi ngựa đi phía trước. Mặc dù Kibum đã lớn lên
nhiều nhưng thói quen cưỡi chung một ngựa với Kevin vẫn không chịu bỏ, bản thân
Kevin cũng không thấy phiền hà gì ngoài việc phải chọn tuấn mã to khỏe hơn mà
thôi. Kibum vẫn còn tính trẻ con, được đi chơi thì hưng phấn đến mức quên sạch những
chuyện không vui lúc trước, trên đường cùng Kevin cười nói nhiều hơn hẳn ngày
thường, khiến cho dù hai người họ có đang đi giữa hoang sơn dã lĩnh cũng không
cô tịch chút nào.
Nhưng khi đi qua một hẻm núi nhỏ hẹp thì mọi tiếng động
bỗng nhiên ngừng lại. Ấy là Kevin đã vô thanh vô tức đưa tay che miệng Kibum lại.
Nó hoang mang ngước lên nhìn cậu, chỉ thấy Kevin mỉm cười đưa một ngón tay lên
môi ra dấu yên lặng, ánh mắt đảo quanh. Một mặt vẫn nhàn tản dong ngựa đi như
bình thường, một mặt Kevin lại kéo Kibum vào sâu trong lòng hơn. Cậu như thế
nào lại quên mất, cũng bởi vì nơi này cách xa thần điện nên trị an cũng kém hẳn,
không chỉ ma thú hoành hành, mà cả con người cũng điên cuồng vì đói khát.
“Kevin...?”
“Không sao đâu.” Kevin nhỏ nhẹ cười, buông lỏng hai
tay ra, “Ngươi đi lấy cần câu đi, chúng ta sẽ tới biển sớm hơn chút xíu.”
Kibum vẫn không hiểu gì, tuy vậy vẫn làm theo lời
Kevin bảo. Ngay lúc tiểu tử kia rời khỏi lòng mình mà xuống ngựa đi về phía mã
xa, những tiếng động sột soạt khe khẽ tại hai bên sườn núi lúc trước liền biến
thành âm thanh ma sát rất lớn vào không khí, tiếng kim loại hỗn loạn va chạm
vào nhau cùng với hơi thở dồn dập nặng nề đầy tà khí, tất cả đều lấy cỗ mã xa
làm trung tâm mà điên cuồng phóng tới. Tới lúc này thì ngay cả Kibum cũng đã nhận
thấy sát khí lộ liễu nhắm vào hai người, vội quay đầu lại phía Kevin hoang mang
gọi lớn:
“Kevin, bọn người kia có phải nhắm vào chúng ta không?
Bọn chúng...”
Ánh kim loại bén ngọt loang loáng lóe lên chói mắt. Từ
tứ phía, gươm đao đã đồng loạt phóng tới, bức Kibum lui trở lại phía mã xa.
Xung quanh nháy mắt đã có cả trăm hán tử vây lấy cả hai, tư trang hỗn độn, vẻ mặt
hung dữ, có vẻ như một băng sơn tặc khá lớn. Kevin vẫn yên tĩnh ngồi trên tuấn
mã cao lớn, đưa mắt nhìn về phía một hán tử thô hào vạm vỡ nhất trong số những
kẻ kia mà nở nụ cười nhu thuận, nói:
“Hảo hán, các ngươi muốn cướp xe của chúng ta phải
không? Xin cứ tự nhiên dắt đi hộ vậy, chỉ cần chừa lại cho bọn ta bộ cần câu đứa
nhỏ kia đang cầm là được. Bọn ta đi câu cá, không có phiền hà gì tới các ngươi
nữa.”
Hán tử kia thấy Kevin nhận ra được hắn là thủ lĩnh thì
cũng hơi ngạc nhiên, nhưng rồi cười gằn đáp: “Tiểu nữ tử, đừng có ở đó ba hoa nữa.
Ngươi nghĩ ngươi là cái gì mà ra điều kiện cho bọn ta?”
“Đó đâu phải ra điều kiện, là bọn ta xin các ngươi tha
mạng đấy chứ.”
Để nói ra mấy lời này trơn tru như vậy, Kevin đã phải
vận dụng toàn bộ ý nghĩa của hai chữ nhẫn nhịn dung hòa tới cực điểm, nắm tay
nghiến chặt vào nhau. Thường ngày Kevin hoàn toàn không phải người nóng tính,
kì thực là một chút cũng không, công phu hàm dưỡng rất tốt để có thể luôn luôn
duy trì nụ cười nhã nhặn ôn nhu trên môi, thế nhưng ba chữ ‘tiểu nữ tử’ lại là
chuyện khác. Một trong những điều phiền lòng nho nhỏ của cậu chính là luôn phải
nghe người lạ gọi mình bằng ba chữ này. Dung mạo của Kevin, từ khi còn thiếu
niên đã mang nét đẹp nhu thuần mỏng manh của nữ tử, không hiểu sao càng lớn lên
vẻ ngoài lại càng nữ tính hơn, mắt liễu mày ngài, da trắng môi đỏ, khuôn mặt
cũng giữ nguyên vẻ niên thiếu nhỏ tuổi không có chút trưởng thành nào. Trong
khi Kibum cứ lớn lên như vậy... Kevin hết sức buồn phiền vì vẻ ngoài non nớt
đó, khi mà cậu chẳng thể nào ra dáng người bảo hộ mạnh mẽ của tiểu tử kia được.
Tên hán tử thủ lĩnh đạo tặc nhìn Kevin một hồi lâu,
ánh mắt không ngừng lướt trên dải tóc tơ lấp lánh kim quang được nhẹ nhàng cột
lại sau lưng, gáy cổ cao trắng ngần lộ ra khỏi hai kiện y sa mỏng rồi lại ẩn hiện
trong làn tóc, dung mạo ôn nhu xinh đẹp đến rạng ngời. Hắn cũng nhìn Kibum bằng
ánh mắt tương tự, khiến cho Kevin suýt chút nữa đã không kiềm chế được rồi.
“Đúng là bọn ta tính cướp xe của các ngươi, nhưng giờ
nghĩ lại như vậy thật chẳng bõ. Các ngươi muốn chuộc mạng thì chỉ còn cách bán
thân mà trả thôi.”
“Nói vậy thật mất hứng.” Kevin cười nhẹ, vẫy tay với
Kibum ở đằng xa, “tiểu tử, chúng ta đi thôi.”
“Ừm.” Kibum vui vẻ đáp lại, ôm theo túi đồ thản nhiên bước
về phía cậu giống như rào người chắn trước mắt chỉ là không khí mà thôi. Gã hán
tử kia mặt nổi gân xanh, gầm lên:
“Bắt lấy chúng!”
Ngay lúc hàng rào người xung quanh bắt đầu động, thân ảnh
bạch y kiều diễm tọa trên lưng ngựa trong chớp mắt đã biến mất, phong thanh bạo
vũ hướng về phía tiểu thiếu niên đứng cạnh mã xa. Kibum vui thích cười tươi
vươn một tay ra phía trước, vừa vặn chuẩn xác để cho kim quang bao phủ toàn bộ
lấy thân mình. Một giây sau, cả hai đã ở giữa vách đá lởm chởm mà phi thân dọc
theo sườn núi, bỏ lại đám đạo tặc sau lưng.
“Đuổi theo! Đuổi theo! Bắt lấy hai con nhỏ đó!”
Kibum cười phá lên, tính cách tiểu hài tử trỗi dậy,
quay đầu hét: “Lũ ngốc kia, bọn ta là nam nhân!”
Kevin nghe vậy cũng bật cười, vừa đưa tay xoa đầu tiểu
tử trong ngực vừa gia tăng cước bộ, tiếng hô hào gào thét càng lúc càng bị bỏ
xa. Vậy cũng tốt, mã xa kia kì thực hơi quá lớn cho hai người, nếu so sánh ra
thì Kevin thích được ôm Kibum trèo lên ngọn cây mà ngủ hơn. Đám đạo tặc kia tới
dắt đi hộ thật cũng...
Đột nhiên luồng suy nghĩ bị đứt đoạn, linh lực cường đại
trong nội thể cuồn cuộn dâng lên. Kevin kinh hãi đến đờ người, cái cảm giác
quen thuộc này cậu biết rất rõ, thế nhưng... giờ hai người không phải đang ở
trong phòng riêng tại thần điện mà là giữa nơi hang hùng miệng cọp này! Quả
đúng như lo sợ, một giây sau, cơn buồn ngủ đã kéo tới ngập tràn tâm trí Kevin,
bất khả kháng cự. Hai đầu gối nhũn ra, cả hai từ trên không trung rơi thẳng xuống
mặt đất.
“Kevin? Kevin!”
Kevin chưa từng dạy Kibum thân thủ cùng võ công, vậy
nên lúc ấy rớt xuống nó hoàn toàn không biết làm gì khác ngoài việc xoay người
lăn nhẹ đi, đưa lưng mình hướng về phía mặt đất lồi lõm bên dưới. Vì tốc độ khinh
thân đang rất nhanh nên lực rơi cũng cực mạnh, chỉ nghe một tiếng “rầm” cùng ma
sát rất lớn vang lên, lẫn vào trong đó là tiếng kêu đau đớn yếu ớt của tiểu hài
tử. Một ngụm máu nóng phun vào cổ Kevin khiến cho thần trí cậu thanh tỉnh lại
đôi chút, cảm quan trở về đủ để nhận thức được những gì đang diễn ra. Thân mình
thiếu niên quen thuộc dưới thân run rẩy gượng dậy, cố gắng kéo cơ thể Kevin lên
khỏi mặt đất nhưng rồi lại ho ra một ngụm máu tươi, lảo đảo ngã gục xuống trở lại.
Thông qua đôi con ngươi mờ mịt, hình ảnh tiểu tử kia khó nhọc vận lộn trên mặt
đất đánh mạnh vào tâm trí Kevin, cậu điên cuồng chống cự lại cơn buồn ngủ do
linh áp mang tới, càng lúc càng dữ dội. Máu. Tiểu hài tử chính cậu bảo hộ đã bị
thương rồi, vậy mà bản thân lại bất lực không thể làm gì được; muốn ôm tiểu tử
kia vào lòng, muốn vỗ về chăm sóc nó, vậy mà không thể nhúc nhích dù chỉ là một
ngón tay. Chỉ có thể giương mắt nhìn lũ đạo tặc kia kéo tới càng lúc càng gần.
Vì cái gì mà mọi chuyện đột nhiên trở thành thế này?
“Aa....”
Kim quang lạnh lẽo vẩy lên một cỗ huyết tinh nồng đậm
nhuộm đỏ bầu trời, Kibum co người ngã xuống đất. Đôi con ngươi mở lớn sững sờ
hướng về phía Kevin, phản chiếu huyết sắc tàn bạo.
Lần đầu tiên trong lòng Kevin dậy lên cảm giác căm
ghét đối với danh phận Vu Sư cự liệt đến vậy.
Đem theo sự không cam tâm mạnh mẽ
ấy, Kevin nặng nề chìm vào bóng tối.
.
Nóng. Rất nóng. Không khí hít vào phế phổi cũng bỏng
rát đau đớn tựa như nuốt phải một cục than vẫn còn cháy dở. Mặt đất dưới thân
cũng nóng bỏng tới độ như đang chảy ra.
Kevin mở bừng mắt. Khung cảnh xung quanh cậu đã hoàn
toàn đổi khác, dù rằng vẫn đang ở giữa hai sườn núi khi trước nhưng Kevin có cảm
giác như mình đã ở trong một vị diện khác. Xung quanh tràn ngập một màu đen
thăm thẳm, ngọn hắc hỏa điên cuồng liếm vào không gian đem theo bóng dáng cao lớn
quái dị của một đàn Ma thú, tung hoành ngang dọc khắp nơi. Bầu trời nổi lên bạo
phong vần vũ, xoáy lửa gào thét ngay trên đầu. Khung cảnh này... chẳng khác nào
địa ngục. Thế nhưng, lại có chút gì đó quen thuộc đối với Kevin.
Kevin hoang mang nhìn quanh, lập tức bắt được thân ảnh
thiếu niên bất động nằm trên mặt đất, toàn thân nhiễm huyết đỏ tươi. Khẩn
trương bò tới nâng thân thể Kibum lên, Kevin lo lắng kiểm tra hơi thở cùng các
vết thương trên người nó. Máu dưới thân đã đọng thành vũng, cơ thể trong tay
cũng lạnh lẽo như băng nhưng tâm mạch vẫn còn đều đặn. Gắt gao ôm chặt tiểu tử
của mình vào lại trong lòng, Kevin mím môi, phóng qua ngọn lửa đen dữ dội thoát
ra ngoài, hướng thẳng về phía thần điện mà loạn cước.
Buổi đi chơi hôm ấy bị hủy bỏ, cũng không có món ngư
chưng tiêu. Vài ngày sau, trong nhân gian truyền đi một tin đồn kinh hãi thế tục,
ấy là Thần điện đang dung chứa một Ma nhân.
Những kẻ hiếm hoi còn sống sót trong đợt hỏa hoạn tại
thung lũng kia đã kể lại, kẻ phát lên ngọn hắc hỏa và triệu tập Ma thú tới có
đôi mắt đỏ rực tàn nhẫn của lửa, ma khí tỏa ra đen tối lạnh lẽo hơn cả bóng
đêm, và một nụ cười tà lãnh đẹp đến ma mị. Kẻ đó là một tiểu thiếu niên, đi
cùng với nam tử tóc vàng đến từ Thần điện.
Hiển nhiên những lời gợi ý đó quá đủ rõ ràng.
“Vu Sư, tên tiểu tử ở cùng với ngươi có phải là Ma
nhân không?”
“Không phải.” Kevin bình tĩnh hướng về những Thần nhân
trong đại điện, trả lời.
“Chúng ta đã điều tra lai lịch của tiểu tử đó.” Một vị
Thần nhân có mái tóc đỏ hung đều đều nói, “Mười năm trước tại thôn kế bên xảy
ra hỏa hoạn, một sơn trang đã bị thiêu rụi bởi lửa đen của Ma nhân, toàn gia
tuyệt diệt. Cùng lúc ấy tiểu tử kia cũng xuất hiện ở chỗ ngươi.”
Kevin trầm tĩnh không đáp. Thần nhân kia tiếp lời:
“Nhân dạng của nó đã được những người trong thôn và tại
Thần điện xác định, hoàn toàn trùng khớp với đứa nhỏ sống trong sơn trang đó,
ngoại trừ đôi mắt đỏ rực ra. Vu Sư, hai đứa trẻ đó có phải là một không?”
“Đúng vậy.”
“Vậy ngươi thừa nhận đã đổi màu mắt của nó và bao che
cho một Ma nhân sao?”
“Kibum không phải Ma nhân, chính là vì đôi mắt đỏ đó
nên nó mới bị ngược đãi.” Kevin chậm rãi nói nhỏ, nhìn thẳng vào mắt Thần nhân
kia không chút e dè. “Bởi vậy nên tiểu bối mới đưa nó về đây, thay đổi màu mắt
đi để chuyện cũ không tái diễn nữa.”
“Có rất nhiều chuyện kì quái xảy ra quanh thằng nhóc
đó.”
“Chỉ là trùng hợp.”
Sau câu nói kiên quyết đó, đại sảnh Thần đường trở nên
lặng ngắt như tờ, không ai mở miệng thêm lần nào nữa. Một lúc sau những Thần
nhân kia lẳng lặng trở về Thần giới, cuối cùng chỉ còn lại một mình Kevin ở
trong đại sảnh trống trải. Cậu âm thầm thở ra, quay người hướng về phía sảnh
môn mà bước tới. Đưa tay kéo tấm biển gỗ sang một bên để lộ ra thân thể quấn đầy
băng trắng của tiểu thiếu niên đang co mình ngồi nép vào tường, Kevin cười hỏi:
“Tiểu tử, ngươi trốn ở đây làm gì vậy?”
“Chờ huynh.”
“Vậy đi thôi.” Sửa sang lại y phục cho Kibum, phủi đi
mấy điểm bụi bặm bám trên đầu tóc, Kevin nắm tay nó kéo về phía viện tử của hai
người. Trên đường đi Kibum không nói gì cả, nhưng khi Kevin ấn nó ngồi xuống
giường thì đột nhiên cất tiếng, đôi mắt trong trẻo hướng về phía cậu mà hỏi:
“Ta là Ma nhân phải không?”
“Đừng nghe người ta nói linh tinh.” Kevin phẩy tay cười
đáp lại, buộc Kibum phải nằm xuống rồi phủ chăn lên bao bọc lấy người nó thật cẩn
thận, nhẹ giọng trấn an, “Chỉ là trùng hợp thôi, không phải ngươi. Khi ấy ngươi
đang bị thương như vậy, sao có thể làm gì được chứ?”
Kibum nhắm mắt không nói gì, để cho Kevin ngồi bên cạnh
vuốt ve mấy lọn tóc đen lòa xòa trên trán mình, một hồi lâu mới dụi đầu vào đùi
cậu lẳng lặng nói, âm điệu rất nhỏ như có như không: “Lúc ấy ta chỉ cảm thấy
đau lắm, toàn thân bỏng rát, mà huynh thì lại không tỉnh dậy được. Ta rất sợ chỉ
có một mình, rất sợ... Đột nhiên có một luồng nhiệt khí cuồng bạo dâng lên
trong người thiêu đốt nội thể, dường như có thứ gì đó muốn phá tan cơ thể mà
thoát ra ngoài. Đó cũng là lúc ngọn hắc hỏa dữ dội kia bùng lên.”
“Là vì ngươi bị trọng thương nên mới có cảm giác như vậy
thôi. Đừng để tâm tới nó nữa, nghỉ ngơi dưỡng thương đi, chuyện khác cứ để ta
lo.”
“Ta khỏi rồi.” Kibum đưa bàn tay quấn đầy băng trắng
lên trước mặt, ngơ ngẩn nhìn nó một hồi, “có lẽ vậy. Không thấy đau chút nào nữa,
cử động rất dễ dàng. Tháo băng cho ta đi.”
“Nhờ dược hiệu giảm đau thôi. Thương tích của ngươi rất
nặng, nghe lời ta hảo hảo an dưỡng đi.”
“Vậy sao?”
“Ừm.”
.
.
“Kevin, huynh sẽ không biến mất chứ?”
Tiểu hài tử đã lặng yên trong tay, bất chợt cất giọng
mơ hồ khẽ hỏi. Một câu nghi vấn đơn giản như vậy vang lên trong đêm, lại chất đầy
ưu tư lo sợ cùng nỗi băn khoăn vừa ngây thơ khờ dại vừa từng trải đau thương của
tiểu thiếu niên mới mười bốn tuổi này. Một câu nghi vấn ấy, khiến lòng Kevin quặn
đau. Cậu nhẹ nhàng nằm xuống giường, đưa tay ôm lấy thân thể thiếu niên cuộn
mình lại trong nùi chăn, dù thân thể này đã lớn lên nhiều mà ôm trong tay vẫn
chỉ như một tiểu hải từ. Đôi đồng tử trong veo mở to, lặng yên mà ngước nhìn
Kevin một cách chờ đợi, không chớp mắt lần nào.
“Nói gì kì quái vậy? Đương nhiên ta sẽ không đi đâu hết.”
“Thật chứ?”
“Thật.”
Sau đó Kibum không hỏi thêm gì nữa, ở trong tay Kevin
từ từ khép mắt, chìm vào giấc ngủ.
Kevin khẽ cười khổ sở. Cậu lại có thể nói ra câu nói dối
trắng trợn đến thế.
“Được.”
Phong ấn môn, vài ngày nữa sẽ hoàn thành.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét