15 thg 1, 2012

Phong ấn môn - Ngoại truyện 1


“Ngươi tên gì?”

“Lee Kiseop.”

Giao ước thành lập.





Ngoại truyện 1


Hỏa khí ngút trời. Từ trong đống tàn tích đổ nát hừng hực khói bụi và máu đen tanh tưởi, một thân ảnh nam nhân đơn độc chật vật lết ra. Toàn thân trong suốt mang theo quầng quang mang bàng bạc chập chờn yếu ớt, nam nhân chỉ đi được vài bước rồi ngã vật ra, chân tay bất lực thõng thượt dưới nền đất bỏng rát, nóng đến mức có thể làm tan chảy ngay cả một thứ vô thực như linh hồn. Nam nhân cắn chặt môi buộc bản thân phải đứng dậy, hắn biết mình không thể ở lại một nơi quá lâu và quá lộ liễu như vậy, nhưng cái thân thể vô hình này lại không thể di động dù chỉ một ngón tay. Qua khóe mắt vô thức ngước lên nhìn bầu trời phía bên trên kia, tất cả những gì hiện lên chỉ là một màn hắc ám cuồng vũ rít gào, không có gì hơn ngoài những trận giông tố không bao giờ kết thúc. Hắc sắc thăm thẳm đến khôn cùng; phải rồi, nơi đây là Ma Vực thâm sâu tàn khốc, còn hắn lại đang ở đáy sâu nhất của cái hố đen tuyệt vọng này.

Mệt quá... Tại đây tìm kiếm sinh lộ cho bản thân đã chẳng khác nào giành giật lưỡi hái với tử thần, vậy còn hi vọng trở về của hắn, liệu có thể giữ được không? Đã bao nhiêu lâu rồi, thời gian trôi qua tất cả đều vô nghĩa, những vong linh khác sớm đã buông xuôi trở thành nguồn thức ăn của ma thần, lại giống như được nghỉ ngơi, thoát khỏi bể ngục tàn nhẫn này. Giờ, liệu hắn... đã có thể nghỉ ngơi chưa?

Hai mắt mờ dần, mi trĩu xuống, sau cùng nhắm nghiền lại.

Dường như trời đang mưa.

Tại Ma Vực này, cũng có mưa ư? Mưa... giống như tên gọi của người ấy vậy, giờ hắn đã không còn có thể hứng được những giọt mưa đó nữa rồi. Đã nhiều ngàn năm trôi qua hẳn người cũng đã không còn nữa, vậy thì đâu còn lí do gì để hắn bám lấy mạng sống lay lắt vô hình thế này nữa? Ngươi cũng không còn chờ ta nữa rồi, phải không...

Vũ Vũ... ngươi lúc nào cũng đẹp như mưa vậy.



Mưa rơi trên thân thể trong suốt bỗng nhiên ngừng lại. Thay vào đó một mùi tanh hôi bốc lên càng lúc càng gần, huyết tinh nồng đậm trong không gian như bủa vây lấy mọi giác quan của hắn, cưỡng bức tâm trí hắn phải tỉnh dậy. Một giọt thóa dịch trắng đục nhễu xuống xuyên qua người hắn, khó nhọc mở mắt lên, hắn liền nhìn thấy thứ gì đã che lại cơn mưa trên đầu. Một con ma thú khổng lồ.

Con ma thú mang hình dạng quái dị không rõ ràng, trên khóe miệng đầy răng nanh lởm chởm nhớt dãi cùng máu tươi cứ thi nhau rớt xuống, chẳng mấy chốc đã thấm đầy mặt đất. Nó trì trệ vươn bàn tay khổng lồ ra nắm lấy cơ thể vô hình của hắn giơ lên trước mặt, dùng đôi tròng mắt đỏ tía mờ mịt tử khí mà nhìn con mồi của mình một cách thèm thuồng. Ánh nhìn đó khiến hắn nhớ lại khung cảnh lâu thật lâu trước đây, khi thân xác bị xé toạc bởi một con ma thú giống hệt như vậy. Rất đau, đau tưởng chừng như chết đi, vậy mà hắn lại không thể chết được ngay lúc ấy. Thế nhưng những dư ảnh cuối cùng đọng trong mắt còn khiến hắn đau đớn hơn nhiều nỗi đau xác thịt.

Vẻ bàng hoàng chết lặng trên dung mạo thanh lệ hắn vẫn luôn yêu, đôi con ngươi hắc diệu ánh thủy quang lúc nào cũng trầm tĩnh lại thất thố mở lớn đau thương đến vậy... người kia đã phá lời hứa mà liều mạng tới giữa chiến trường, vậy mà hắn lại để cho y thấy chính bản thân hắn cũng bội ước ra sao. Thất hẹn với người đó, còn đau đớn hơn bất cứ thứ gì.

Vũ Vũ, ta muốn ngươi.

Hắn dù thế nào cũng không thể thất hẹn được. Dù đối phương là người đã phá bỏ cam kết trước, vậy nhưng hắn vẫn nhất định phải trở về.

“Không thể chết... Ta... không được chết.”

Miệng lẩm bẩm những lời nói chỉ có bản thân mới nghe được, thần thể cũng nảy sinh sức lực, cật lực giãy giụa muốn thoát ra khỏi bàn tay khổng lồ của ma thú kia. Thế nhưng chỉ có nó chạm được vào hắn, còn hắn dù có làm thế nào thì nắm tay vô lực vẫn cứ xuyên qua như không khí, chẳng hề có chút ảnh hưởng nào. Ma thú đã nhận ra ý kháng cự của hắn, liền tách hai hàm răng lởm chởm để lộ khoang miệng đỏ ngầu, chậm chạp đưa hắn vào bên trong mùi tử thi thối rữa nồng nặc. Nhìn thấy những chiếc răng nanh khổng lồ đã tới sát bên mình, hắn tuyệt vọng càng điên cuồng vùng vẫy nhưng vô hiệu. Một giây trước khi cả người sắp bị nghiền nát, tâm trí hắn chỉ còn lại cảm giác nhu hòa thanh tĩnh của nam nhân trong lòng mà thôi. Hắn, thực sự, sắp không còn có thể gặp lại được người đó nữa rồi.

Đột nhiên trong thân thể nảy sinh một luồng cảm giác khác lạ, từ trong lồng ngực nóng cháy mà thiêu đốt xuống dưới hai bàn tay, cứ thế cuồn cuộn tràn sang lớp da cứng lạnh của con ma thú. Nó rống lên một tiếng đau đớn, hất tay ném con mồi trong tay đi vội vã như thể ném một cục than nóng bỏng. Mà hắn, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ cảm thấy bản thân bị ném tung lên rồi ngã xuống đất, trước khi kịp định thần lại thì ma thú kia đã rống lên một tiếng dữ dội rồi lao thẳng vào hắn. Hoảng hồn bò dậy nhìn quanh, thế nhưng lại chẳng nơi nào có thể tránh được cú công kích này của ma thú cả.

Đúng lúc ấy, hắn loạn trí nhìn lên nền trời, và bắt gặp một nguồn ma lực cường đại ở ngay phía trên cao cách nơi hắn vào quái thú chưa đầy mười thước. Hai ma nhân, kim quang hắc sắc đan hòa vào nhau mĩ lệ thuần nhất tựa như một bức họa tinh xảo, lãnh đạm nhìn xuống với cùng một vẻ mặt vô thần. Ngay cả chân mày cũng không nheo lại dù chỉ một điểm.

Hắn căm hận. Trong một giây muốn cướp đoạt toàn bộ ma lực khổng lồ kia, khiến cho hai ma nhân đó cũng phải chịu cảnh như mình.

“Cái gì...” Bỗng nhiên ma nhân tóc đen biến sắc mặt, loạng choạng bám vào vai của người còn lại bên cạnh mình.

Chỉ là ý nghĩ như vậy thôi, thế nhưng liền sau đó ma lực hắc ám thăm thẳm thuần khiết kia không hiểu sao đã tràn đầy vào trong người hắn, lớn đến nỗi bản thân không thể chứa được phải phát tán ra ngoài. Một tiếng “Đùng” tựa như chấn thiên lôi vang lên bên tai, từ bàn tay trái của hắn phát ra một ngọn hắc phong thương khổng lồ xuyên thủng qua thân thể ma thú kia, trong nháy mắt xé nát nó ra thành ngàn mảnh. Kinh ngạc nhìn xuống hắc phong thương cuồn cuộn ma lực trong tay mình, hắn chợt cảm thấy nguồn ma lực hắc ám kia lại cuồn cuộn tràn vào trong người, mạnh mẽ như muốn xé toạc phần hồn phách yếu ớt này của hắn ra.

“Aaa...... aa...”

Trước mắt lóe lên một tia kim sắc nhu thuận, thì ra nam tử có mái tóc vàng óng ánh nhật quang đã đáp xuống bên cạnh hắn rồi. Dung mạo thánh khiết mĩ lệ tuyệt luân, toàn thân vận ngân sắc bạch y ôn hòa không giống một ma nhân chút nào, ngay cả đôi con ngươi cũng không có ánh đỏ thẫm của Ma tộc, thực sự cảm giác rất giống... rất giống người ấy. Khiến hắn trong một thoáng mơ hồ cứ như vậy mà ngắm nhìn y, không dứt mắt ra được.

Một tay đỡ lấy ngang hông hắc y ma nhân đang vô lực tựa sát bên người, để đầu hắn dựa lên vai mình, bạch y nam tử đưa mắt nhìn sang vẻ mặt nhợt nhạt khó chịu của người bên cạnh rồi nhìn tới hắn, ánh mắt bỗng trở nên băng lãnh đến cực độ. Sát khí tỏa ra từ thân bạch y thánh khiết này còn mãnh liệt hơn ma thú vừa rồi rất nhiều lần, không phải dữ tợn cuồng loạn như vậy mà là cái lạnh lẽo quyết tuyệt của cường giả, không chừa lại bất cứ lối thoát nào. Y đưa lên bàn tay trắng ngần tuyệt đẹp, năm đầu ngón tay thanh dài đột ngột co lại thành trảo trước mặt hắn, trong một giây hắn nghĩ bản thân sắp bị chém nát. Thế nhưng không phải, luồng ma lực hắc ám đang tràn vào giày vò thân thể hắn chợt khựng lại, sau đó thu ngược trở về. 

Tưởng rằng nam nhân kia đang giúp hắn giải trừ thống khổ, vậy nhưng ngay lập tức hắn nhận ra rằng mình lại một lần nữa nhầm lẫn: thứ bị hút ra không chỉ là ma lực vừa nhận được, mà còn từng chút từng chút rút đi nguyên thần của hắn.

“A... Không, dừng lại... dừng lại, ta... ta.......”

Bạch y nam nhân lạnh lùng nói không chút thương cảm: “Dám thương tổn tới tiểu tử của ta, ngươi chết đi.”

“Ta... không thể.... không thể..... chết được!”

Hắn không biết bản thân đã làm gì, thế nhưng trong khoảnh khắc đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết, có lẽ bản thân đã tự phản ứng lại ý niệm duy nhất trong đầu khi ấy. Hắn muốn trở về bên cạnh người nam nhân mạnh mẽ mà lại cũng yếu mềm ấy. Y, khi đó, đã khóc...

Liều mạng hãm lại nguyên thần của mình, hắn cũng vô tình hút lấy cả ma lực của bạch y nam nhân. Một thoáng ngỡ ngàng hiện lên trong ánh nhìn lãnh khốc kia, vậy nhưng liền sau đó hắn cảm nhận được một bức rào cản tuyệt đối vững vàng ngăn mình lại, hoàn toàn không giống với khi tiếp nhận ma lực của hắc y ma nhân. Tầng hàn khí trên dung mạo thanh mĩ lại lạnh lẽo thêm một bậc, y trừng mắt lên, khớp ngón tay xoay chuyển thành một vòng cung tuyệt mĩ mà nắm chặt lại, độc đoán kéo về. Chút chống cự của hắn phút chốc vỡ tan, nguyên thần bị rút cạn kiệt, cảm nhận xung quanh cũng dần biến mất.

Khi ấy hắc y nam nhân trong tay người kia chợt động, huyết quang trong mắt ánh lên, lướt qua người hắn. Nam nhân ấy vùi đầu vào trong mái tóc quang tơ mềm mại mà thì thầm điều gì đó, vẻ mặt của nam tử tóc vàng bỗng dưng thay đổi, hấp lực trong tay tiêu biến đi. Hắn khi đó cũng vô tri vô giác mà ngã xuống.

Kể ra ấy là lần đầu tiên trong cả ngàn năm bị hãm tại Ma Vực, hắn có thể ngủ đi như vậy...

.
.


Khi tỉnh dậy, hắn đã thấy mình nằm trong một thạch động tĩnh lặng.

Gọi là thạch động, thế nhưng mỗi góc mỗi cạnh đều được điêu tạc tinh vi, đồ vật bài trí trong phòng cũng được làm bằng đá xám liền với vách tường. Món nào cũng giản dị bình thường nhưng lại ngầm tản ra quý khí thanh cao, dù là thạch tử nhưng lại không lạnh lẽo chút nào, ngược lại ánh lửa nhẹ dịu chờn vờn khiến không gian nhỏ nhắn trở nên thật ấm áp. Điều đó khiến thần trí hắn mơ màng, tỉnh lại một lúc lâu rồi mới chợt thắc mắc tại sao bản thân lại ở nơi này. Nhớ lại khi nãy, hắn còn tưởng sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa. Vậy mà bây giờ lại ở trong thạch động này, hơn nữa, hắn còn phát giác ra bản thân hiện tại không giống tình trạng vất vưởng như trước kia nữa mà ngược lại, tràn đầy khí lực.

“Ngươi là Vong phải không?”

Hắn giật mình quay đầu lại, lập tức nhìn thấy một nam nhân đang hướng mình mà nở nụ cười ôn thuận. Dải tóc ánh kim quang nhu mềm nhẹ nhàng cột gọn phía sau lưng rồi buông dài xuống trên bạch y tuyết trắng, phần tóc mai còn lại ôm gọn khuôn mặt nhỏ nhắn, dung mạo xinh đẹp thánh khiến như nữ tử. Đặc biệt ý cười trên gương mặt ấy dịu dàng đến liêu nhân, khiến hắn không thể nào tin nổi người trước mắt lại chính là bạch y nam tử lãnh khốc khi trước. Nhớ lại ánh mắt ngập đầy sát khí hoàn toàn đối lập với tiếu dung trước mặt, hắn có chút sợ hãi mà lùi về phía sau, thập phần cảnh giác.

“Này, người ta hỏi thì ngươi trả lời đi chứ, sao lại trốn đi hả?” Đột nhiên từ sau lưng vang lên một giọng trách cứ khiến hắn hoảng hồn suýt chút nữa ngã lộn xuống sàn nhà, vậy nhưng quay lại nhìn thì càng hoảng hơn nữa. Từ vách đá trống trơn sau lưng thò ra một mái đầu đen tuyền cùng hai cánh tay mảnh khảnh bò tới, nửa thân sau vẫn còn ở trong tường, màn tóc thực dài thả xõa xuống gần như che khuất khuôn mặt, nếu trông qua chắc chắn sẽ tưởng là...

“Oa maaaaaaa–––”

“Ma cỏ cái gì!” Kẻ mới tới thẳng tay đập một phát xuống giữa đỉnh đầu hắn không khoan nhượng chút nào, trừng mắt la lên. “Ngươi còn không phải Vong sao? Ai mới là ma ở đây hả?”

“Thôi nào Kibum, tại ngươi cửa chính không đi lại cứ thích xuyên tường vào nên hắn bị hù là phải.” Nam tử tóc vàng ngồi ở đầu giường cười thích thú, hai mắt sáng lên. “Mà còn để tóc tai như vậy nữa. Tiểu tử, lại đây nhanh đi.”

Khuôn mặt thanh tú của nam nhân tên Kibum kia ửng đỏ lên dưới làn tóc tơ đen mềm, bỗng nhiên tỏ ra lúng túng cực độ, nhăn nhó nói: “Đừng có gọi ta là tiểu tử trước mặt người khác như vậy, ta đâu phải nhóc con nữa...”

“Chính ngươi đòi cứu hắn về đây mà, giờ thấy bất tiện thì để ta giết luôn đi vậy.”

Lời nói ra thản nhiên tựa như nói chuyện ăn cơm uống nước khiến hắn giật bắn mình, vô tình ngước mắt sang nhìn nam nhân tên Kibum một cách cầu khẩn. Khi ấy cũng đúng lúc Kibum liếc sang nhìn hắn, khuôn mặt bỗng chốc càng đỏ lợi hại hơn, cắn môi lủi thủi bò tới đầu giường, ngập ngừng một chút, rồi ngả đầu xuống chân nam tử tóc vàng nằm thật yên. Tỏ vẻ phi thường hài lòng, nam tử tóc vàng nở một nụ cười rạng rỡ, mĩ lệ tựa một đóa hoa. Trông thấy vậy cả hắn cũng phải thầm nhủ, để đổi lấy một nụ cười đẹp đến vậy thì có chịu chút ủy khuất cũng chẳng đáng kể gì. Có lẽ Kibum kia cũng nghĩ như vậy, ngoan ngoãn để cho y chải thuận lại mái tóc đen thẳm dài chấm đất của mình.

Nam nhân tóc vàng vừa vuốt nhẹ mái tóc trong tay vừa ngẩng đầu lên, lặp lại câu hỏi khi nãy:

“Ngươi là Vong đúng không?”

Y cười đến ngây thơ, vậy nhưng qua hai lần chết hụt trong tay người này rồi thì hắn chỉ còn cảm thấy sợ mà thôi, quả thực không thể nhìn thấu được đằng sau khuôn mặt tươi cười trong sáng ấy là những suy nghĩ thế nào. Hắn chợt hiểu tại sao lúc đầu bản thân lại thấy người này thật giống Vũ, dù rằng biểu tình bên ngoài có khác nhau nhưng lại đều có tâm tư sâu thẳm không thể nắm bắt. Ngoài ra, còn có.... cảm giác thánh khiết trong lành, bất chấp hành động trước đó có bao nhiêu nhẫn tâm thì người này vẫn cho hắn cảm giác hệt như vậy. Hắn tin vào cảm nhận của mình, gật đầu đáp:

“Phải.”

“Lâu lắm rồi ta mới lại thấy một Vong ở Ma Vực.” Bạch y nam tử vui vẻ nói, “Từ khi Ma Vực môn đóng lại tới nay thì đã không có thêm Vong nào bị bắt xuống đây nữa, mà ngươi tồn tại được tới giờ, thật đáng kinh ngạc.”

“Vì ngươi có khát vọng, phải không?”

Bất chợt Kibum nằm trong lòng bạch y lên tiếng, chống tay xuống thành giường mà xoay người dậy, đối diện với hắn. Huyết mâu đỏ rực phản chiếu hỏa quang trên tường, bén nhọn xoáy thẳng vào người trước mắt. Vẻ hứng thú thâm hiểm không che đậy của một ác ma khiến hắn run lên một chút, nhưng rồi trấn tĩnh lại ngay. Hắn biết ma nhân kia đang muốn điều gì.

“Đúng vậy.”

“Ngươi thực sự muốn thực hiện khát vọng ấy, cho dù phải đánh đổi mọi thứ?”

“Đúng vậy.” Đánh đổi ư? Dù sao hắn cũng chẳng còn gì nữa. Bạch y nam nhân ngạc nhiên cúi đầu xuống nhìn người trong lòng, Kibum cũng liếc mắt lên cười nhẹ, liền khiến cho vẻ nghi hoặc trên dung mạo thánh khiết kia biến mất. Khi ngẩng đầu lên, đã là một nụ cười như trước.

“Ngươi có dám mượn sức mạnh của hai chúng ta không?”

Kibum cười đến tà mị. Bóng tối bên người ma nhân này dường như càng sâu hơn, thuần nhất một màu đen thăm thẳm mờ mịt không thấy lối thoát, thanh tĩnh đến cô liêu. Thoải mái ngồi tựa vào ngực của bạch y nam nhân, Kibum đưa một bàn tay lên cao, hờ hững đặt tại trước mặt hắn. Bạch y nam tử mỉm cười, cũng đưa tay lên đặt nhẹ trên mu bàn tay của Kibum, cùng nhìn hắn bình thản chờ đợi. Giao kèo với ác ma, kí hay không kí?

Hắn ban đầu còn có chút chần chừ, thế nhưng sau đó liền mở bừng mắt dứt khoát nắm lấy hai bàn tay đưa ra trước mắt. Lần này không hề bị xuyên thấu qua, cũng là lần đầu tiên hắn cảm nhận được thực thể tạo bằng bùa chú của mình.

Một làn hắc quang nhu hòa xoay quanh bàn tay của ba người, chứng nhận cam kết của ma nhân.

“Ngươi tên gì?”

“Lee Kiseop.”


Giao ước thành lập.


Sau đó, là học cách khống chế ma lực đặc biệt của bản thân để có thể triệt tiêu kẻ địch mà không làm tổn hại tới đồng minh của mình. Mạnh lên, tiếp thu tri thức, đồng thời cũng nghe ngóng thông tin. Biết được về ngọc phách luân hồi của Ma Vương có thể đảo ngược sinh tử của nhân loại, hắn liền dấy động binh phong hỏa vũ để đoạt được mà trở về bên Vũ. Có mục tiêu xác thực như vậy thật phấn khích, thế nhưng càng gần đạt được thì nỗi lo sợ mơ hồ trong tâm Kiseop lại càng lớn dần lên. Hắn đã giao ước với ác ma, và khi khát vọng được thực hiện cũng là lúc phải trả giá. Vậy nhưng giờ hắn đã không chỉ muốn “trở về”, mà còn muốn ở bên người đó mãi mãi.

Khi giao ước với ác ma, sẽ trả giá bằng thứ quan trọng nhất đối với mình. Là linh hồn của hắn ư? Hay là... Vũ Vũ.

Nếu thực là vậy, hắn chỉ còn có thể hủy diệt ác ma kia.

.

Thế nhưng cả hai người họ lại chưa từng đề cập tới giao ước dù là một lần; chỉ luôn ở bên cạnh tận lực trợ giúp. Và còn cực kì ôn nhu, tựa như huynh trưởng vậy. Cảnh giác của hắn theo thời gian buông lỏng dần rồi mất đi lúc nào không biết, và hắn thấy được hai người kia cũng thế. Ở bên nhau như một điều tự nhiên, thời gian đủ lâu để từ kẻ giao kèo trở thành đồng bạn quan trọng của mỗi người.

Vậy nên khi không tìm thấy ngọc phách luân hồi tại Ma Vương cung, hắn có chút thở phào nhẹ nhõm.


Một buổi tối nọ, tại Ma Vương cung tối cao.

“Làm gì vậy, Seopie?”

Nghe tiếng gọi quen thuộc, Kiseop quay đầu lại cười với hắc y nam nhân đang tới gần mình. Hắc ám thuần khiết sâu thẳm theo màn tóc dài chấm đất đưa đến, Kibum bình thản bước ra ban công, dừng lại bên cạnh Kiseop. Kiseop lắc đầu cười nói:

“Ta chỉ đang nghĩ linh tinh thôi. Đại huynh Kevin sao rồi?”

“Đã ngủ rồi.” Kibum trầm ngâm nói, trên mặt thoáng hiện vẻ âu lo. “Mặc dù đúng là đã tới lúc phục hoạt, thế nhưng thân thể hắn lần này còn yếu hơn bình thường nhiều...”

Kiseop gật đầu. Nam tử tóc vàng Kevin Woo Sung Hyun, sau một thời gian Kiseop đã được biết rằng người này thực sự không hoàn toàn là ma nhân. Có được ma lực cường đại, thế nhưng Kevin là con người. Lại cũng không giống như hắn là Vong đã tử mệnh, y chưa từng chết đi, thân thể vẫn nguyên vẹn là của phàm nhân. Vậy nên cứ mỗi trăm năm thân thể đó lại phải được phục hoạt một lần, để giữ cho sinh mạng tiếp tục tồn tại. Kiseop biết đó là điểm yếu chí tử đối với hai người, vậy nhưng lại để hắn biết dễ dàng như vậy.

“Dường như tinh thần huynh ấy cũng sa sút nhiều sau khi chúng ta phá được Ma Vương cung.”

“Ta biết.” Kibum đáp lại. Kiseop âm thầm nhìn sang người bên cạnh mình, thận trọng theo dõi. Thế nhưng ngoài một vẻ thâm trầm ra thì Kibum không có biểu tình đặc biệt nào. Biết mình đang bị canh chừng gắt gao như một con dã thú trong cũi, Kibum bật cười quay lại đối diện với hắn, vui vẻ hỏi: “Ngươi làm gì mà nhìn ghê vậy? Không lẽ sợ ta nổi điên cắn chết ngươi?”

“Ta chỉ lo huynh cảm thấy không vui.” Kiseop cúi đầu nói, “Vì giúp ta mà phải giết cả Ma Vương, trong khi huynh lại là Hộ pháp của tên nhóc đó...”

“Ý ngươi là nhẽ ra ta phải cảm thấy đau khổ vì đã phản bội chủ nhân chứ gì?”

“A, không phải vậy! Ta... chỉ là....” Kiseop luống cuống không biết nói gì để chữa lời, đúng là hắn đã nghĩ như vậy, nhưng chỉ là lo lắng mà thôi. Trong ba người chỉ có duy nhất Kibum là ma nhân, cũng có quan hệ sâu đậm nhất với Ma Vương trước kia, thế nhưng từ đầu cuộc binh đao lật đổ Ma Vương tới giờ hắn chưa từng một lần do dự chùn bước, cũng không lộ chút biểu cảm nào. Phản bội. Từ này chưa từng khiến Kiseop bận tâm, thế nhưng... Kiseop quay đầu đi, không dám nhìn Kibum nữa.

Dường như Kibum nhìn hắn một hồi lâu, sau cùng cười nhẹ. Kibum đưa tay kéo đầu hắn vào tựa lên ngực mình, dịu dàng xoa xoa mái tóc đen hơi ẩm ướt vì căng thẳng. Cử chỉ nhu hòa hiếm thấy đó của Kibum khiến Kiseop ngạc nhiên không thôi, thường thường vẫn luôn là Kevin ân cần quan tâm tới hắn còn Kibum thì động tới hai chữ “dịu dàng” liền đỏ mặt tía tai, nhảy dựng lên trốn đi chỗ khác. Kibum cúi đầu để cho suối tóc đen mềm mại xõa xuống vuốt ve hai bên gò má hắn, nhẹ giọng nói:

“Ma Vương tiểu tử không phải chủ nhân của ta, chỉ là bằng hữu thôi. Là bằng hữu, bởi vậy từ đầu ta đã xác định phải chính tay hạ sát Ma Vương, như vậy mới có thể cùng sóng bước với hai người được.”

...

"Vả lại, người có quan hệ mật thiết với Ma Vương chưa chắc đã là ta đâu."

"Vậy... không lẽ đại huynh Kevin...?" Kiseop ngơ ngác hỏi, "Thế nhưng huynh ấy đâu có nói gì."

"Tuyệt nghệ của Kevin là che giấu và nói dối đấy."

Kibum nhẹ nở một nụ cười khó hiểu.

Quả nhiên... Dù đã trải qua ngàn năm nhưng Kiseop vẫn không hiểu rõ được cái tâm của Ma tộc. Ma nhân trước mặt hắn không hề vô tâm lãnh tình, chỉ là không để cho hắn nhìn thấy mà thôi. Toàn thân Kiseop dần thả lỏng ra, nhắm mắt yên tĩnh để cho Kibum vuốt ve, động tác tựa như đang trấn an vỗ về. Bất giác hắn nhớ đến Vũ, nhớ da diết.


“Kibum này, trước kia huynh đã bảo đại huynh Kevin tha mạng cho ta, phải không?”

“Sao vậy?”

“Tại sao huynh lại làm vậy?” Kiseop nhẹ nhàng nói ra thắc mắc từ lâu trong thâm tâm, hắn đã luôn tự hỏi vì cớ gì hai người chọn hắn để kí giao kết chứ không phải ai khác. Kibum trầm ngâm một chút, rồi đáp:

“Vì trong mắt ngươi có lửa. Hỏa khí cùng ma tâm dữ dội như vậy, ngươi là kẻ thứ hai ta nhìn thấy điều đó. Bởi vậy nên lúc ấy trực giác của ta bảo rằng muốn giúp ngươi.”

“Chỉ là trực giác thôi ư?”

“Ta là ma nhân mà, nhớ không?” Kibum cười, “Chỉ trực giác là đủ rồi.”

Kiseop lặng yên không nói, cuối cùng lại buột miệng hỏi:

“Vậy khi đó giao ước, huynh và đại huynh Kevin đã muốn ta trả giá thứ gì?”

“Ta quên rồi. Kevin cũng vậy luôn. Lâu vậy rồi ai nhớ được chứ.”

Vẫn là nụ cười tà mị khó hiểu như vậy. Nhưng từ trong ấy Kiseop tìm được một phần bình an cho chính mình.

.



Từ đó trở đi, Kiseop không nghĩ gì tới giao kèo đó nữa. Hắn nợ hai người họ, bởi vậy dù là trả giá cái gì cũng đều không quan trọng nữa, chỉ cần có thể trả được hắn sẽ trả. Nhưng ngọc phách luân hồi mãi vẫn không thể tìm lại được, dù cho hắn đã xới tung Ma Vực lên.

“Ta nghe nói ngài đang tìm kiếm một nam tử loài người,” Ảnh Giả hộ pháp tân nhiệm của Ma Vương cung tới ngồi xuống bên cạnh Kiseop, đôi mắt thanh dài tĩnh mịch chăm chăm nhìn hắn, “nhiều ngàn năm trôi qua như vậy, hẳn người ngài muốn tìm đã luân hồi chuyển thế rồi. Không có ngọc phách của Ma Vương, ngài sẽ không tìm lại được người đó đâu.”

“Ta nhất định sẽ tìm được.”

“Vậy sao?” Nam tử kia cười tà tà, nhưng không hiểu sao tiếu dung ấy lại lộ ra một vẻ thê lương, “Luân hồi chuyển thế, tức là toàn bộ kí ức của hắn sẽ bị xóa bỏ, dung mạo cũng đổi khác, chỉ còn lại hồn phách là vẫn y nguyên như vậy.”

“Chỉ cần có thể gặp lại, ta nhất định sẽ nhận ra.”

Kiseop siết chặt hai tay, co người vùi mặt vào đầu gối ngẫm nghĩ. Nếu đúng là như vậy, liệu hắn có thể nhận ra không? Từ khi rời xa người ấy để gia nhập vào phá ma quân, rồi bị đưa xuống Ma Vực thâm sâu vạn trượng này, từng ngày, từng tháng, từng năm, rồi mười năm, một trăm năm, một ngàn năm trôi qua, hắn vẫn chưa từng quên đi nam nhân ấy dù là một khắc. Không chỉ dung mạo, giọng nói, hay ý cười hiếm hoi của y, trong tâm trí Kiseop còn khắc sâu cảm giác khi được ở bên cạnh y, an tường bình ổn tựa như lưu thủy thâm trầm mà dịu êm. Người nam nhân đó, là mưa.

Kibum từng nói, Ma nhân luôn chỉ tin vào cảm giác của chính mình, để tâm của bản thân quyết định mọi việc. Giờ Kiseop nghĩ, hắn có lẽ muốn học tập theo. Hắn nhất định sẽ tìm được Kiều Chấn Vũ.

“Vậy thì ngài phải thoát khỏi Ma Vực để lên nhân gian thôi.” Nam tử bình thản nói, hỏa quang trong mắt lóe lên, “Nhiều ngàn năm trước phong ấn của Vu Sư đã đóng lại Ma Vực môn, cho tới giờ không ai có thể xác định được vị trí của nó ở đâu. Nhưng ta lại biết.”

“Đưa ta tới đó.”

“Tuân lệnh.”

Khi ấy Kiseop đã không để ý thấy ánh mắt người bên cạnh đang chiếu thẳng vào mình, chất đầy oán hận.

Phong ấn Ma Vực môn, Vu Sư... chỉ cần là vật cản, hắn sẽ không ngần ngại phá bỏ hết, cũng chỉ như lật đổ Ma Vương mà thôi.

Có thể trở về nhân gian, thật quá tốt rồi....


.


Chỉ cần gặp lại, nhất định sẽ nhận ra. Bởi vì khí chất của người đó ngàn đời đã khắc sâu vào tâm trí.

Thế nhưng trong màn hắc khí mông lung sâu thẳm đó hắn đã không nhận ra. Phải chăng cảm giác bị đại quân của chính mình phản bội truy sát đã che mờ lý trí, và rằng đôi huyết mâu của Ma tộc này đã ngăn cản tầm nhìn của hắn? Không, không phải là về lý trí hay nhãn quang, mà chỉ đơn giản là hắn không thể nhận ra được mà thôi, cho tới khi ngón tay ấn vào trán nam tử trước mặt. Mắt thoáng nhìn thấy dung mạo tuyệt lệ ẩn khuất sau làn tóc đen dài, Kiseop mới giật mình sững lại.

Vu Sư kia cư nhiên lại là Kiều Chấn Vũ của hắn.

“Ngươi là kẻ nào.” Giọng điệu lạnh lẽo như băng...

.

“Ta là Lee Kiseop.”



“Luân hồi chuyển thế, tức là toàn bộ kí ức của hắn sẽ bị xóa bỏ, dung mạo cũng đổi khác, chỉ còn lại hồn phách là vẫn y nguyên như vậy.”


Kiều Chấn Vũ không hề trải qua luân hồi, diện mạo vẫn như trước đây chẳng hề thay đổi, tính cách trầm tĩnh này, thân thể nam nhân mạnh mẽ mà mềm mại này, và cả vết sẹo dài trên vai chính hắn gây ra... tất cả đều vẫn vẹn nguyên như trong kí ức của Kiseop. Chỉ có một điều đổi khác là ánh mắt thăm thẳm kia lại nhìn hắn tựa như một kẻ xa lạ, không có chút ấn tượng nào dù cho hắn có cố làm mọi điều để gợi lại phần quá khứ từ ngàn năm trước.

Mấy ngàn năm, quả nhiên thật dài...

Ngươi không còn chút cảm giác nào với ta sao? Không hề bị tẩy não, không phải trải qua sinh tử luân hồi, vậy nhưng ngươi vẫn quên ta rồi.

Ngươi không coi trọng sinh mạng của mình bởi vì đã chẳng còn gì lưu luyến, vậy còn ta... ta vật lộn níu lấy sự sống của mình tại Ma Vực còn có ý nghĩa gì.

Vu Sư Kiều Chấn Vũ, ngươi có thực là Vũ Vũ của ta không...



Hắn, đương nhiên là phẫn nộ.

“Chấn Vũ.”

Kiseop bước vào phòng ngủ của Vu Sư, nhẹ nhàng bước về phía thân ảnh nam nhân đang tĩnh tại ngồi trên giường. Y chỉ ậm ừ một tiếng, nhưng vẫn như trước không quay đầu lại. Kiseop đưa một ngón tay lên, ma lực tập trung thành những trái bong bóng nho nhỏ lơ lửng trong không khí, mang theo hắc sắc quỷ mị. Từng trái bay tới bên những cây nến nhỏ ở trong phòng rồi bao lấy ngọn lửa, trong nháy mắt toàn bộ đều lụi đi, đưa căn phòng chìm vào bóng tối.

Hắn khẽ hỏi:

“Ngươi chưa ngủ sao?”

“Ngươi cũng chưa ngủ mà. Tại sao lại qua đây?”

“Ta không ngủ được.”

Thân thể lặng lẽ trườn lên tấm chăn đệm mát lạnh êm ái, Kiseop nhắm đôi huyết mâu của Ma tộc lại mà bò tới phía trước. Cho tới khi đầu mũi chạm được vào làn tóc ẩm ướt mềm mại, hắn nhẹ nhàng đưa tay ra ôm lấy hông người kia, dùng sức kéo vào lòng mình. Làn da trắng nõn vừa mới ngâm trong nước nóng trở nên ôn nhuận đến không ngờ, từ thân thể nam nhân trong lòng đạm đạm tản ra một hương vị thanh sạch u nhã đến liêu nhân, khiến cho ma tâm của hắn càng lúc càng bùng phát dữ dội. Cánh tay không tự chủ được run lên khe khẽ. Hắn nhớ, nhớ, nhớ, nhớ người nam nhân này đến day dứt khôn nguôi, nhớ rất nhiều.

Kiều Chấn Vũ để cho hắn ghì lấy ôm hôn rồi cởi đi ngoại sam, chỉ còn lại sa y mỏng manh trên người, cũng không nói gì khi hắn đẩy y nằm ngửa xuống giường. Bỗng nhiên khi Kiseop đang vùi đầu vào cần cổ của y mà gặm cắn, Kiều Chấn Vũ mới đưa tay nâng đầu hắn lên ngang tầm mắt mình. Kiseop có chút ngạc nhiên ngơ ngác nhìn y, liền sau đó lại càng ngơ ngác hơn nữa; Vũ Vũ... chủ động hôn lên trán y. Hắn run run hỏi:

“Ngươi... làm gì vậy?”

“Chúc ngủ ngon.” Kiều Chấn Vũ bình thản đáp, “Mất ngủ thì đêm nay ở lại đây với ta cũng được.”
“Không, ý ta là, vừa rồi... sao lại chúc ngủ ngon như vậy?”

“Không biết, tự nhiên thấy muốn làm vậy thôi.”

Tự nhiên Kiseop cứng đơ lại, không nói được gì nữa. Kiều Chấn Vũ nhẹ nhàng ôm lấy vai hắn đặt nằm xuống giường, rồi với tay kéo tấm chăn nhẹ nhàng trùm qua cả hai người. Kiseop co người nằm im bên cạnh y, ngầm cảm nhận làn hơi ấm rất khẽ âm thầm truyền qua lớp chăn đệm. Xung quanh lặng yên không một tiếng động, chỉ còn tiếng hô hấp đều đều của người bên cạnh mà thôi.
Trong đầu hắn lưu chuyển hàng ngàn ý niệm, từ lúc rơi xuống Ma Vực sâu thẳm không chút ánh sáng, những bài huấn luyện khắc nghiệt liều mạng đạt được, những trận chiến thập tử nhất sinh... tất cả đều chỉ vì một chút cảm giác an tĩnh nhỏ nhoi như thế này là đủ. Y hoàn toàn không nhớ gì về những chuyện trong quá khứ, thế nhưng quả nhiên người nam nhân này vẫn là Vũ Vũ của hắn mà thôi.

Kiseop càng co mình lại hơn nữa, nhích tới rúc vào bên người Kiều Chấn Vũ, hai mắt nóng lên đến không chịu nổi. Kiều Chấn Vũ dường như hơi ngạc nhiên nhưng cũng không nói gì, nhẹ nhàng xoay người sang nằm đối diện với Kiseop, để cho hắn rúc vào ngực mình. Một cánh tay hơi đưa lên bình thản đặt trên vai hắn, giống như là một cái ôm.

Người tâm ái của hắn thực sự đang ở đây rồi...


=== end ===

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét